- Lâm sư huynh của chúng ta cũng quá bá đi, dám động thủ với trưởng lão Côn Lôn Thần Tông.
- Ha ha, Lâm sư huynh có năng lực lớn, ngươi không thấy Lâm sư huynh còn chưa triển khai thần thông mà trực tiếp đánh xuống một chưởng, phách lực này ai có thể có được?
- Có sư huynh như vậy thật tốt, sau này nếu chúng ta bị khi dễ, sư huynh khẳng định sẽ giúp đỡ chúng ta.
....
Chỗ ngồi của tông chủ.
Sắc mặt tông chủ Côn Lôn Thần Tông khó coi đến cực điểm, nhưng khi nhìn thấy đệ tử này khiêu chiến trưởng lão, khóe miệng lại lộ ra vẻ tươi cười.
- Vương trưởng lão, giáo huấn nhẹ nhàng rồi ngừng lại được rồi, chớ tổn thương đến tính mạng.
Địa vị Vương trưởng lão trong Côn Lôn Thần Tông bất phàm, nếu không đã không tuỳ tùng tông chủ đến Thiên Địa Tông.
Tu vi Kim tiên không giống người thường, khi xuất thủ lại càng kinh thiên động địa, Kim tiên oai, đất trời chuyển động, chỉ một tên Thần tử mà cũng dám khiêu chiến Kim tiên, nhất định muốn chết.
- Tông chủ yên tâm, trong lòng ta tự biết rõ, đệ tử lớn lối như thế, tất nhiên phải cố gắng dạy dỗ một phen, bằng không, khi rời khỏi đây chỉ sợ sẽ lành ít dữ nhiều.
Vương trưởng lão cười lạnh một tiếng, hắn thấy phẫn nộ, một tên đệ tử mà dám to gan khiêu khích mình.
Thế nhưng bây giờ ở Thiên Địa Tông, không thể lấy mạng của hắn, nhưng kết cục sẽ không nhẹ nhàng như vậy, huỷ bỏ tu vi thì thế nào.
Một chưởng trên đỉnh đầu cũng không phải thứ gì ghê gớm, cũng không phải bí pháp thần thông gì, chỉ là một chưởng bình thường mà thôi.
Sắc mặt Vương trưởng lão hơi ngưng lại, Kim tiên thân, trong nháy mắt tuôn ra một màn ánh sáng, màn sáng này không có gì có thể thúc, dưới Kim tiên không thể phá, Vương trưởng lão giơ tay lên, hai ngón tay khép lại chỉ chờ Lâm Phàm hạ xuống sẽ đập vỡ tan pháp tắc của hắn, cho hắn thành công dã tràng.
Thanh Dương Tử đứng lên, đôi mắt hiện lên vẻ sốt sắng, nhưng bây giờ muốn ngăn cản cũng đã muộn.
Vương trưởng lão xem thường nở nụ cười nhưng trong chớp mắt, sắc mặt đại biến.
- Nằm xuống đi.
Lâm Phàm lạnh lùng nói, năm ngón tay chộp vào màn sáng.
Xoạt xoạt!
Tiếng vang dòn giã cất lên, màn ánh sáng như bị trọng thương, trong nháy mắt nổ tung.
Ầm!
- Làm sao có thể?
Vương trưởng lão kinh hãi biến sắc, pháp tắc Kim Tiên trong cơ thể chợt bộc phát, tuy nhiên lại hoảng sợ phát hiện ra, một chưởng này mênh mông oai, không ai có thể chống đỡ.
Ầm!
Trong lúc này, khi tất cả mọi người nhìn thấy một màn trước mắt, đều sợ ngây người, phảng phất như gặp quỷ, cả đám trợn to hai mắt, mồm mở lớn có thể bảo vào được một quả trứng gà.
Lâm Phàm rơi xuống đất, chắp hai tay sau lưng.
- Trưởng lão Côn Lôn Thần Tông cũng chỉ đến như thế, thật khiến người ta thất vọng.
Mọi người đều ồ lên!
- Cái gì? Vương trưởng lão kia là Kim tiên cường giả đó.
- Làm sao có khả năng, tên này rốt cuộc tu luyện như thế nào, trên Chân tiên là Huyền tiên, mà trên Huyền mới Kim tiên nha, mỗi một vị Kim tiên đều là cường giả một phương, Thần tử Thiên Địa Tông sao lại mạnh như thế.
Thân thể Linh Võ Tôn khẽ run, không xong rồi đại vương ơi, hắn cả đời này cũng không đuổi kịp được Lâm Phàm.
Cái tên này rốt cuộc là người hay yêu quái, sao lại mạnh như thế, ba năm qua, hắn đã trải qua những gì, sao trở nên càng biến thái hơn rồi.
Thời khắc này, các Thần tử Thiên Địa Tông cũng cảm thấy mình với hắn có sự chênh lệch quá lớn, trước kia bọn họ cảm thấy vị trí Thần tử đã xứng với thực lực của bọn họ, nhưng sau khi chứng kiến thực lực Lâm Phàm, bọn họ phát hiện, bọn họ có thể lên làm Thần tử là một chuyện cười trong đời.
Các Thần tử Côn Lôn Thần Tông cũng sợ xoắn cả dờ ái, từng người từng người đần độn đứng chết trân tại chỗ, tên này không phải con người, má ơi, cho con về nhà đi.
Bây giờ, cho dù Lâm Phàm nhục nhã bọn họ thế nào, bọn hắn cũng không dám hó hé nữa, chúng ta không cùng một đẳng cấp nữa rồi, thôi chia tay sớm bớt đau khổ chúng ta không thuộc về nhau a.
Vương trưởng lão bị Lâm Phàm dùng một chưởng đánh ngã nhào trên đất, Kim tiên cường giả cũng chỉ như thế, nếu không phải vì tông môn thì hắn đã chém chết luôn rồi, dù sao có thể kiếm chút kinh nghiệm.
- Làm càn....
Tông chủ Côn Lôn Thần Tông không thể nhịn được, khí tức cả người sôi trào, như muốn ra tay trấn áp Lâm Phàm.
Hàn Quân Thiên cười nhạt, mở miệng nói.
- Thế nào? Chuyện giữa tiểu bối, ngươi cũng muốn ra tay?
Câu nói của Hàn Quân Thiên khiến tông chủ Côn Lôn Thần Tông phản ứng lại, sau đó, hắn lộ ra nụ cười quái dị.
- Sao có thể như vậy chứ, thật chúc mừng Hàn huynh, Thiên Địa Tông xuất hiện thiên kiêu, chính là phúc khi của Thiên Địa Tông, nhất định phải bảo vệ hắn thật tốt.
- Điều này đương nhiên, Thiên Địa Tông đương nhiên sẽ cố gắng bảo vệ hắn, nhưng chuyện này, là bên ta không đúng, Hàn mỗ ta phải cho ngươi một câu trả lời.
Hàn Quân Thiên cười khẽ, không để lời đe dọa của đối phương trong lòng, sau đó nhìn Lâm Phàm.
- Lâm Phàm, còn không mau xin lỗi Thái tông chủ.
Lâm Phàm cũng mỉm cười, ngẩng đầu lên nói.
- Thật ngại quá Thái tông chủ, ta không ngờ trưởng lão quý tông lại yếu như vậy, nếu như biết trước, ta cũng không nặng tay như thế.
- Không sao, tài không bằng người, không oán được ai.
Thái Càn Thiên ngoài cười nhưng trong không cười, tỏ ra rất độ lượng nhưng lửa giận trong lòng đã đủ để đốt cháy thiên địa, nếu không phải kiêng kỵ thân phận của mình, sớm đã ra tay trấn áp Lâm Phàm rồi.
- Tông chủ, nếu như không còn chuyện gì, đệ tử xin phép về núi trước.
Lâm Phàm mở miệng.
- Được.
Hàn Quân Thiên cười nói, trong lòng vui như nở hoa a, mặt mũi này lấy lại được rồi.
Lâm Phàm cảm giác ở đây quá vô vị, nên mang theo hai người Thu Trảm Ngư bay về ngọn núi của mình.
Chúng đệ tử Thiên Địa Tông nhìn Lâm sư huynh rời đi, trong mắt hiện lên vẻ sùng bái.
Thật sự quá bá đạo, quả thật là tấm gương của bọn ta a.
Đám đệ tử không cầu có thể được như Lâm sư huynh, chỉ cần có được một phần mười năng lực ấy thôi, bọn họ cũng thấy đủ rồi.
Bởi vì Lâm Phàm quấy nhiễu, nên không khí hiện trường đã thay đổi nghiêng về một bên.
Thiên Địa Tông vui mừng dị thường, còn Côn Lôn Thần Tông như ăn phải ruồi, sắc mặt ai nấy đều khó coi, thù hận dâng lên cao ngất.
Tông chủ Thái Càn Thiên của Côn Lôn Thần tông đứng dậy.
- Hàn huynh, chúng ta cáo từ, bây giờ Thiên Địa Tông đã có thiên kiêu như thế này, quả thật rất đáng mừng.
- Nào có, nào có, sau này còn phải cần Thái huynh chiếu cố nhiều hơn.
Tinh khí thần Hàn Quân Thiên đều hết sức thoải mái, ông muốn chính là cảm giác này.
Trong lòng đồng thời cũng vui mừng, may mà tiểu tử này đã trở về, nếu không, sau lần này, chắc phải đội quần ra đường mất.
Qua chuyện này Hàn Quân Thiên xem như là đã hiểu, thực lực của Thần tử Thiên Địa Tông với Côn Lôn Thần Tông có sự chênh lệch hơi lớn nhất định phải cố gắng dạy dỗ, nếu không về sau khó mà đứng vững.
Thái Càn Thiên không nói gì thêm, vung tay áo, bao phủ toàn bộ Côn Lôn Thần Tông, biến mất trong hư không, lập tức rời khỏi đây.
Khi rời đi, Thái Càn Thiên liếc mắt nhìn ra xa một lượt, chuyện này còn chưa xong đâu.
Sau khi đám người Côn Lôn Thần Tông rời đi, đệ tử Thiên Địa Tông mừng rỡ hoan hô.
- Thanh Dương Tử, đi Thánh Ma Phong với ta.
Hàn Quân Thiên ra lệnh.
Thanh Dương Tử hiện tại cũng có rất nhiều lời muốn hỏi Lâm Phàm, đương nhiên không có ý kiến.
- Vâng.
Thánh Ma Phong.
Lâm Phàm trở lại nơi ở quen thuộc.
- Đại ca, nơi này là ngọn núi của ngươi?
Thu Trảm Ngư hỏi.
- Đúng vậy.
Lâm Phàm gật đầu.
Lần này trở về, hắn chủ yếu muốn tìm hiểu rõ một vài thứ, sau đó sẽ đi ra ngoài lăn lộn thêm một thời gian.
Dù sao, nâng cao thực lực là chuyện phải đặt lên hàng đầu, không được phép xảy ra sai sót gì.
Lúc này, trời đổ mưa.
Ào ào ào!
- Trời mưa rồi...
Thu Trảm Ngư kinh hô.
Mà Lâm Phàm xòe tay ra, mặc cho nước mưa rơi lên đó.