Một tràng lên án kịch liệt như thế, không ngoài việc nói cho người khác biết rằng nàng, Thẩm Nguyệt La, chính là một nữ tử bạo ngược thành tính, lại thích ức hiếp muội muội.
Nhìn hai kẻ này, một người thì khóc lóc ủy khuất, một người thì giả bộ đáng thương, người ngoài không biết chuyện, hẳn là đều sẽ nghĩ như vậy.
"Các ngươi nói đủ chưa! Nguyệt La căn bản không phải người như các ngươi nói. Muốn vu khống người khác, làm ơn lần sau tìm một lý do đáng tin hơn. Đừng tưởng rằng người ngoài đều không nhìn thấy, vừa nãy là tỳ nữ của ngươi định đẩy Nguyệt La, chính nàng ta không cẩn thận mới ngã xuống. Chẳng lẽ ngươi muốn Nguyệt La đứng bất động cho nàng ta đẩy sao? Thật đúng là vô lý!" Trịnh Lâm tức giận không chịu được, hắn liền không hiểu, trên đời tại sao lại có loại nữ tử thích giả bộ đáng thương, giả bộ đến nỗi khiến người ta buồn nôn.
Thẩm Uyển thút thít, bộ dáng yếu ớt, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi ngã, "Vị tiểu ca này, ngươi không thể nói bừa. Ta biết ngươi và tỷ tỷ có quan hệ tốt, thế nhưng ta xin ngươi sau này hãy tránh xa tỷ tỷ một chút. Nàng ấy sắp đính hôn với Thế tử rồi, tin đồn mà truyền ra ngoài sẽ không tốt cho nàng ấy."
Thẩm Nguyệt La nhìn Thẩm Uyển nước mắt lưng tròng, trong bụng cuồn cuộn, quả thực sắp nôn ra đến nơi.
Thì ra đây chính là bạch liên hoa trong truyền thuyết, hình như còn là một đóa đại bạch liên. Không cần động não nghĩ cũng biết, Thẩm Nguyệt La của trước kia, khẳng định đã bị nàng ta hãm hại thảm hại lắm rồi, không đúng! Phải nói là cực kỳ bi thảm.
Trịnh Lâm dù sao cũng là người ít từng trải, hơn nữa lại bị nhắc đến chuyện đính hôn, nhất thời nghẹn lời, không biết phải phản bác nàng ta thế nào.
Thẩm Nguyệt La thực sự không thể nghe thêm được nữa, nhìn thấy cầu gỗ đã bị chặn lại, cùng với mấy kiệu phu dần dần tiến lại gần, bộ dáng như muốn che chở Thẩm Uyển, sợ nàng ta làm ra chuyện gì quá khích vậy.
Nàng hơi nheo mắt lại, trong con ngươi đen lóe lên ánh nhìn nguy hiểm, tiện tay chỉ vào Bạch Quả còn đang loay hoay dưới sông hộ thành: "Thẩm Uyển à Thẩm Uyển, bản cô nương hiện giờ không có thời gian thu thập ngươi, nhưng mà, ngươi cố ý tìm kiếm sự khó chịu, lại còn nhất định muốn ban cho ta một ác danh, nếu ta không làm chuyện ác một chút, chẳng phải quá có lỗi với ngươi sao?"
"Tiểu thư!" Bốn kiệu phu kia chỉ kịp thấy Thẩm Uyển bị tóm lấy, còn chưa kịp ra tay cứu giúp, người đã bị ném xuống rồi.
Thẩm Uyển lại là hòn ngọc quý trên tay Thẩm Khuê, còn Thẩm Nguyệt La này, chẳng qua là tiện tỳ bị Thẩm gia đuổi ra khỏi nhà, nàng ta sao có thể động thủ với Thẩm Uyển, còn dám ném người xuống sông!
Bốn người này liền vươn tay lao về phía Thẩm Nguyệt La, định bắt lấy nàng, rồi mang về phủ, để lão gia phu nhân xử trí. Song Thẩm Nguyệt La lại há là kẻ dễ đối phó, nàng bước chân nhẹ nhàng chuyển vài vòng, mỗi người một cước, đá cả bốn kẻ kia xuống nước.
Khung cảnh thật đáng xem, trong dòng nước sông nông cạn, họ cứ như những viên sủi cảo được thả xuống, một cái đầu tròn xoe, đen sì nổi lên.
Bộ lăng la tơ lụa hào hoa phú quý của Thẩm Uyển, dính nước, chỉ còn mỏng manh một lớp che phủ thân thể, lộ rõ đường cong.
Mái tóc dài ngang eo của nàng ta, trâm cài cũng rớt hết, tóc bết vào mặt, cùng cái đầu nhô lên khỏi mặt nước, trông chẳng khác nào nữ quỷ nửa đêm, đâu còn chút vẻ xinh đẹp nào.
Bốn kiệu phu ngã xuống nước kia phản ứng rất nhanh, ngay lập tức muốn cứu Thẩm Uyển lên, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn và khôi hài.
Trong đám người trên cầu, không biết ai bật cười một tiếng, ngay sau đó liền có tiếng thứ hai. Chẳng mấy chốc, bất kể là người già hay trẻ nhỏ, mỗi người đều đứng bên cầu, cười không ngừng được.
Giữa lúc hỗn loạn, Thẩm Nguyệt La kéo Trịnh Lâm thoát ra khỏi đám đông, vội đến nỗi mồ hôi vã ra.
Bởi vì Tiểu Hoa của nàng biến mất rồi.
Vừa nới tay ra một chút, người vây lại đã quá đông, trời ạ, gia hỏa này tuyệt đối là muốn chạy trốn.
Trịnh Lâm cũng nóng ruột không thôi: "Hay là chúng ta chia nhau tìm đi, lỡ bị kẻ khác dắt đi, hoặc chui vào bụi rậm cây cối gần đó, thì khó tìm lắm."
Thẩm Nguyệt La cũng sốt ruột giậm chân. Nàng nghĩ rằng chỉ cần nới tay một chút, Tiểu Hoa sẽ không chạy loạn đâu, nào ngờ nó thật đúng là một con lợn đồ, ạch... không đúng, có lẽ con heo này thông minh, còn biết đường bỏ trốn.
Vào lúc chạng vạng, người về thành đặc biệt đông, cổng thành cũng rất náo nhiệt.
Sau khi Thẩm Nguyệt La và Trịnh Lâm tách nhau ra, nàng cũng chẳng còn quan tâm đến mấy kẻ rơi xuống sông kia nữa.
Bên ngoài thành Vĩnh An là một vùng đất trống trải rộng lớn. Vị Vĩnh An Vương này quả là người biết thương dân, vào những ngày thái bình đã khai khẩn mảnh đất trống trải này thành ruộng tốt.
Tiết này, chính là thời điểm hoa cải nở rộ.
Phóng mắt nhìn đi, nhìn không thấy điểm cuối, toàn là những cánh đồng cải dầu vàng tươi.
Tuy nói cảnh trí rất đẹp, nhưng Thẩm cô nương cũng chẳng có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp này. Con heo của nàng, vậy mà phải bỏ ra hai trăm năm mươi văn tiền mới mua được, nếu như lạc mất, nàng thà chết quách đi cho rồi.
Không được, nếu như thật sự lạc mất, nàng nhất định phải tìm Thẩm Uyển bồi thường mới được.
Theo con đường lớn đầy hoa cải nở rộ, Thẩm Nguyệt La một mạch chạy đi tìm.
Nàng vốn định gọi Tiểu Hoa, nhưng rồi lại nghĩ thôi! Gọi nó cũng sẽ chẳng thèm đáp lại, thật lãng phí nước bọt.
Cũng may, ven đường có những cây cải dầu bị nó xới hỏng. Chạy không bao xa, nàng hình như nghe thấy tiếng hừ hừ của heo con.
Thẩm Nguyệt La mừng rỡ, "Tiểu Hoa, ngươi đứng lại đó cho ta!"
Cuối cùng cũng thấy bóng dáng Tiểu Hoa. Vật nhỏ này, bốn cái chân ngắn ngủn vậy mà chạy khá nhanh, đúng là xứng với gen lợn rừng, nàng ta vậy mà không đuổi kịp.