Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tối Cường Tiếu Thôn Cô

Chương 26: Bên Bờ Sông Cắt Cỏ (2)

Chương 26: Bên Bờ Sông Cắt Cỏ (2)


Những gian phòng các nàng ở vẫn chưa quá cũ nát, ít nhất có thể ở được. Vài gian phòng liền kề và một sân nhỏ không quá lớn.

Nuôi vài con gà, nay lại thêm Tiểu Hoa, nàng phải tự tay xây một cái chuồng heo mới được.

Chuyện này chẳng làm khó được nàng, chẳng phải chỉ là xây chuồng heo thôi sao! Bên trái sân có một cái lều cũ, chỉ cần sửa sang thêm một chút là có thể dùng làm chuồng heo.

Thế nhưng việc này, nàng đều phải chờ đến buổi chiều về mới có thời gian làm.

Khúc Văn Quân đứng ở cửa phòng bếp, nhìn nữ nhi bận rộn từ trong ra ngoài, vừa mừng vừa xót xa.

Nàng vốn nên sống một cuộc đời cơm no áo ấm, khiến người người ngưỡng mộ.

Hiện tại lại phải mỗi ngày lo lắng chuyện mưu sinh, ăn cơm rau dưa, mỗi ngày còn phải làm nhiều việc đến vậy, ngay cả tỳ nữ trong Thẩm phủ cũng không bằng.

Trước đây Nguyệt La cũng ngày ngày mày ủ mặt ỉu xìu, hiện tại trái lại thoáng đãng hơn nhiều, khi quét rác lại còn ngân nga khúc hát nhỏ.

Nhìn nàng vui vẻ như vậy, Khúc Văn Quân cảm thấy mình dù có phải trả giá nhiều hơn nữa cũng đều đáng giá.

"Nguyệt La, ngươi ở nhà sao?" Giọng Trịnh Lâm vang lên từ bên ngoài sân.

"Ở đây, chờ một chút!" Thẩm Nguyệt La cầm cái chổi chạy tới mở cửa. "Heo nhà ngươi đã giết xong chưa?"

"Giết rồi! Cha ta ở nhà dọn dẹp, ta sang đây rủ ngươi cùng đi cắt cỏ cho heo, Khúc thẩm!" Thấy Khúc Văn Quân đứng ở cửa phòng bếp, Trịnh Lâm thân thiết gọi một tiếng.

Khúc Văn Quân cũng thật thích chàng trai này, hòa nhã gật đầu với hắn: "Ôi, hai người các ngươi dậy sớm thật đó. Đã ăn điểm tâm chưa? Trong nồi có cháo bí đỏ, ngươi cũng vào ăn một chút đi!"

"Tốt quá! Tay nghề của Khúc thẩm quả thật giỏi hơn cha ta nhiều, ta vừa lúc đói bụng đây!" Trịnh Lâm thật đúng là chưa ăn điểm tâm, vốn định khách khí từ chối, thế nhưng nghĩ lại vừa nghĩ, khách khí thì vẫn là khách khí, hắn không muốn cùng Nguyệt La khách khí. Cùng lắm thì sau khi trở về sẽ mang tặng nhà nàng chút nội tạng heo. Nhìn thân thể gầy yếu của Thẩm cô nương, hắn thật đau lòng.

Trịnh Lâm đặt chiếc túi xuống, đi vào sân, thuận tay liền cầm cái mẹt đựng chất thải trong sân mà Nguyệt La vừa cho vào đi đổ. Lại cầm đòn gánh, xách hai thùng nước, chẳng chờ Thẩm Nguyệt La từ chối, hắn liền đi đến bờ sông trong thôn múc nước.

"Đứa nhỏ này, vừa vào cửa liền bận rộn ngay," Khúc Văn Quân cười nhạt.

"Có lẽ là hắn không thích ăn cơm của chúng ta. Nương, buổi sáng con hơi bận. Y phục đã thay ra, mẹ đừng giặt, chờ con trở lại sẽ mang ra bờ sông nhỏ giặt." Thẩm Nguyệt La múc nước rửa mặt, chuẩn bị ăn điểm tâm.

"Con cứ bận việc của con. Chuyện trong nhà nương có thể lo liệu. Con nhanh ăn đi, cũng giúp Trịnh Lâm múc một chén, để đó cho nguội bớt. Nương đi dọn dẹp phòng." Khúc Văn Quân không dám để lộ sơ hở trước mặt nữ nhi. Nguyệt La vừa vào phòng bếp, nàng liền đi ra, vờ như có việc mà đi vào buồng trong.

Thế nhưng vừa vào phòng, chân nàng liền nhũn ra, thiếu chút nữa khụy ngã xuống đất.

Nàng đỡ khung cửa, từng chút từng chút di chuyển đến bên giường, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, xác định Thẩm Nguyệt La lúc này sẽ không vào, mới vén ống quần lên.

Hôm qua ngâm nước sông suốt một thời gian dài, vết thương trên đầu gối hình như có chút sưng đỏ. Nàng dùng rượu trắng rửa cũng không có tác dụng.

Nghĩ đi nghĩ lại, nàng quyết định thừa lúc Nguyệt La không ở nhà, đến gần đây hái một ít thảo dược, hi vọng có thể cho vết thương mau chóng lành lại, ngàn vạn lần đừng để nghiêm trọng hơn, nàng không muốn lại thêm gánh nặng cho nữ nhi.

Trịnh Lâm múc nước rất nhanh, chẳng mấy chốc liền vội vã trở về.

Hắn đổ hai thùng nước vào chum nước, cất đòn gánh và thùng nước. Liền thấy Nguyệt La đứng ở cửa phòng bếp vẫy tay gọi hắn vào ăn cơm.

Hắn thở hổn hển. Liếc nhìn khuôn mặt rạng rỡ tươi cười trong suốt của Thẩm Nguyệt La, hắn phát hiện nàng càng ngày càng xinh đẹp, tựa như tiên nữ. Chỉ liếc nhìn nàng một cái, cảm giác mệt mỏi trên người hắn cũng tan biến.

Cháo bí đỏ ăn kèm với dưa muối do Khúc Văn Quân tự muối. Mặc dù thanh đạm, nhưng Thẩm Nguyệt La và Trịnh Lâm hai người đều ăn rất ngon miệng.

Nửa nồi bí đỏ còn lại, để dành cho Khúc Văn Quân. Nếu như còn thừa, chính là bữa sáng của Tiểu Hoa. Nếu như không còn lại nhiều, cộng thêm cuống cải trắng, cùng nhau nấu chín nhừ.

Ăn xong bữa sáng, hai người không chần chừ nữa. Mỗi người cầm một cái liềm, Thẩm Nguyệt La còn mang theo con dao chặt củi, cột vào ngang hông, để dùng khi cần.

Đi trên đường nhỏ, Trịnh Lâm từ phía sau lưng nhìn nàng lưng đeo con dao, cùng với dáng đi của nàng, cười trêu chọc nói: "Trông dáng vẻ của ngươi, ngược lại trông giống nữ hiệp đến ba phần."



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch