Túc Khê mua một bộ rẻ nhất trong cửa hàng, mặc dù là đơn giản là những cây gỗ hợp lại thành bàn, nhưng có thể sử dụng là được, nàng tin rằng tên nhóc sẽ không để ý.
Điên cuồng tiêu xài như vậy, rất nhanh trên góc phải cũng chỉ còn lại có bảy đồng vàng.
Túc Khê thật ra vô cùng đau xót, chua xót nhìn đồ ở cửa hàng đang tăng vùn vụt, nàng nhìn một chút xem có còn món nào rẻ có thể nhặt về hay không.
Ngón tay nàng bỗng nhiên dừng lại, phát hiện một đôi giày màu đen sạch sẽ và đơn giản… vừa đúng bảy đồng tiền vàng.
Đúng lúc, trong lòng Túc Khê rất vui mừng, tối hôm qua nàng đã chú ý tới, không biết nhân vật trong game quỳ ở nơi nào cả ngày, giày cũng bị mài rách. Giày bị thủng như vậy chắc chắn rất lạnh, vừa hay đổi cho hắn đôi mới.
Túc Khê vui mừng phấn khởi tiêu xài tất cả tiền vàng không còn một đồng, sau đó để đôi ủng ngăn nắp ở bên cạnh giường trong phòng.
Cứ như vậy, trong phòng thêm bàn ghế và chậu than, nhìn đã có thêm một chút không khí và có hơi người ở.
Túc Khê hết sức phấn khởi hỏi: “Ta đã tiến hành cải thiện môi trường, ngươi nhìn một chút xem có thể được thêm mấy điểm?”
Hệ thống hiện ra: “Chúc mừng ngươi đã thành công cải thiện môi trường bên ngoài, đạt được phần thưởng tiền vàng +3, điểm thưởng +1.”
Túc Khê: “…? Tại sao chỉ được một điểm thưởng?”
Hệ thống nói: “Bởi vì hành động của ngươi được coi là không làm mà hưởng, nhiệm vụ quá đơn giản, chỉ đơn giản là tiêu tiền vàng một cách qua loa, không đủ để lấy được nhiều điểm thưởng hơn. Hơn nữa bản thân việc cải thiện môi cũng không được nhiều điểm, muốn đạt được nhiều điểm thưởng hơn, mời thử nghiệm từ các mối quan hệ cá nhân và nhiệm vụ cốt truyện chính.”
Túc Khê: “…”
Đúng lúc Túc Khê đang điên cuồng chửi thầm ở trong lòng, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, khi tiếng bước chân kia đến cửa, thì hơi ngừng một lát.
Lục Hoán chú ý liếc nhìn dấu vết ngoài cửa, phát hiện những thứ mình bố trí hôm qua vẫn không bị động tới, hôm nay chắc cũng không có tình huống khác thường gì phát sinh.
Vì vậy, hắn đi tới góc sân, đặt cái giỏ đầy đang cõng trên lưng xuống, đẩy cửa ra và đi vào.
Nhưng mà, khi hắn đưa ánh mắt thờ ơ vào bên trong nhà, đồng tử của hắn đột nhiên mở to ra.
Cửa sổ rõ ràng không bị ai động tới, đồng nghĩa với việc không có người đi từ cửa sổ vào, nhưng…
Vì sao có nhiều đồ xuất hiện vô lý bên trong nhà như vậy?
Có thêm cả một cái bàn, bình trà bị dời từ song cửa sổ lên trên đó.
Còn có thêm cả cái ghế ngồi, được lau vô cùng sạch sẽ.
Trong góc còn có một chậu lửa than, mặc dù dùng không phải cái lò quý giá gì, nhưng đúng là làm cho tất cả không khí bên trong nhà cũng ấm áp lên.
Lục Hoán cả người là tuyết, áo khoác cũng dính một ít sương lạnh, da thịt trên chiếc cổ tay thon dài sạch sẽ bị đông cứng trắng bệch, có thể hơi nóng tràn vào mặt, lại hòa tan cái lạnh trên áo rét của hắn, cũng dịu dàng quấn vòng quanh làm hắn mất đi cảm giác tê tái của da thịt.
Hắn cực ít sưởi ấm.
Vì vậy lúc này có một chút ấm áp rơi xuống khóe mắt chỗ chân mày của hắn, xa lạ đến mức dây thần kinh trên lông mày của hắn cũng giật giật một cái.
Nhất thời Lục Hoán không biết nên suy nghĩ thế nào, sắc mặt vẫn lạnh lẽo, mà khi ánh mắt hắn chạm vào đôi ủng màu đen ở mép giường, hắn lại càng kinh ngạc.
Nhưng rõ ràng là một đôi giày mới, sạch sẽ, bên trong giày không bị giấu kim hay những vật khác.
Năm tám tuổi, vào tiệc sinh nhật của Lục Dụ An, thứ tử không được đi vào, Lục Hoán chỉ đành đứng ở bức tường viện màu đen bên ngoài, đứng đóng băng ở đống rơm rạ chất đầy, được nhận một ít khen thưởng cùng với người làm.
Lúc ấy tuyết rơi rất lớn, tay hắn lạnh đến đỏ bừng, sưng lên giống như một củ cà rốt.
Hắn từ nhà chính trở về, đã từng thấy cảnh Tứ di nương may giày cho Lục Dụ An.
Tứ di nương là một trong số ít người ở trong phủ coi như đối xử tốt với Lục Hóan một chút, nhưng bà ta cũng khó mà tự bảo vệ được cho bản thân mình, hầu hết thời gian chỉ có thể đi theo sau lưng chủ mẫu làm trâu làm ngựa, làm theo ý của người khác.
Bà ta đang khoác áo khoác ngồi ở trong đình giữa hồ, một tay cầm kim một tay giữ đôi giày trong ngực may từng đường.
Ở đằng xa, ánh mắt của Lục Hoán tám tuổi không nhịn được cứ nhìn mãi vào đôi giày kia.