Với lại nghe nói nàng không khác người cha phế vật của mình lắm, còn đang ở cảnh giới Luyện Khí tầng bảy tám gì đó.
Sao Lý Tình Nhi có có thể sợ loại người này?
Diệp Hoàng nhìn sắc mặt Lý Tình Nhi dữ tợn, lắc đầu.
- Cho nên ngươi chính là hiếp yếu sợ mạnh đúng không?
- Cầm Dao và Hiểu Hiểu không ở đây cho nên ngươi mới dám khiêu chiến, thật sự là đáng thương.
- Ta sẽ cho ngươi xem một chút, người Diệp gia, lúc đối mặt với loại tình huống này sẽ xử lý như thế nào.
Nói xong, nàng trực tiếp cất bước tiến lên, đi về phía Lý Tình Nhi.
Lý Tình Nhi lập tức có chút ngơ ngác, người này là sao? Sao lại nói đến là đến? Nàng đến cùng muốn làm gì?
Trong lúc do dự, nàng không ngờ lại không tự giác lui về phía sau một bước.
Một bước này lại làm cho nàng xấu hổ, trong lòng giận dữ, lập tức tiến lên, rống to:
- Đến cùng ngươi muốn làm gì?
Diệp Hoàng lộ ra răng mèo hoạt bát, cười nói:
- Không có gì, thấy ngươi khó chịu nên ta muốn đánh ngươi thôi.
Nói xong, nàng trực tiếp đấm ra một quyền, quyền kình đáng sợ gây nên một loạt âm thanh xé gió, đánh về phía Lý Tình Nhi.
Lý Tình Nhi thật không ngờ nàng à lại trực tiếp xuất thủ, vội vàng xuất thủ đón đỡ, khí thế cảnh giới Hóa Khí đột nhiên dâng lên.
Đùng!
Tiếng va chạm to lớn vang lên, giữa hai người bộc phát ra một cỗ năng lượng cường đại, mấy người Giang Phỉ cảnh giới Luyện Khí, thậm chí kém chút đứng không vững.
Chờ các nàng lấy lại tinh thần, lập tức trợn mắt hốc mồm.
Diệp Hoàng có tu vi Luyện Khí kỳ lại không nhúc nhích chút nào.
Mà Lý Tình Nhi đạt tới cấp độ Hóa Khí lại liên tục lùi mấy bước, trên mặt đất bị nàng giẫm ra dấu chân thật sâu.
- có thể như vậy?
Lý Tình Nhi quá sợ hãi, vừa rồi sau khi oanh kích, nàng chỉ cảm thấy hai tay run lên.
Tại sao Diệp Hoàng này có thể có lực lượng cường đại như thế!
Cảnh giới Hóa Khí cũng không gì hơn cái này.
Diệp Hoàng lần nữa lấn người bay lên, liên tục ra tay.
Quyền phong gào thét, lưu lại từng đạo hư ảnh trên không trung.
Hiển nhiên, quyền pháp của nàng đã đến một cảnh giới rất cao!
Lý Tình Nhi trong cơn kinh hoảng, chỉ có thể bị động bị đánh, liên tiếp lui về phía sau, gần như là bị đè lên đánh.
Mấy người xung quanh đã nhìn ngây người, cho tới bây giờ, bọn hắn chưa từng thấy một tu sĩ Luyện Khí kỳ nào có thể đánh cảnh giới Hóa Khí không có lực hoàn thủ.
Từ khi nào Diệp gia xuất hiện một yêu nghiệt như thế?
Phanh!
Lý Tình Nhi vừa sơ sẩy đã bị Diệp Hoàng đá vào ngực, té ngã trên đất, vùng đất chính giữa xuất hiện một dấu giày mang theo bùn đất.
- Dừng tay!
- Ngươi dám!
Mấy người Lý Tình Nhi mang tới, lập tức xông lên, ngăn cản trước mặt Diệp Hoàng, thanh sắc câu lệ.
Mà người đứng phía sau Diệp Hoàng cũng bước nhanh về phía trước, đối mặt với bọn hắn, khí vũ hiên ngang.
Diệp Hoàng phất phất tay, để bọn hắn lui lại, một mình đứng ở phía trước nhất, nói:
- Ta cũng không nói thêm cái gì, trả thứ các ngươi vừa mới lấy được cho ta, ta sẽ không tìm phiền toái.
- Nếu không... Ta rất tình nguyện so chiêu với tất cả mọi người các ngươi một chút.
Diệp Hoàng bóp bóp nắm tay, đúng là dọa mấy người Lý gia nhao nhao lui lại.
Quá trình chiến đấu vừa rồi, bọn hắn đều nhìn ở trong mắt.
Ngay cả Lý Tình Nhi đạt được cảnh giới Hóa Khí cũng không phải là đối thủ, sao bọn hắn có thể đánh nổi tên yêu nghiệt này!
- Diệp Hoàng!
Bỗng nhiên, âm thanh phẫn hận của Lý Tình Nhi từ sau lưng mấy người Lý gia truyền đến.
m thanh của nàng ta có chút khàn khàn, gần như cắn răng gọi ra tên Diệp Hoàng.
- Đây là ngươi ép ta!
m thanh của nàng ta lại vang lên.
Lập tức, một cỗ khí tức cường đại bộc phát bay lên, mấy người Lý gia cuống quít tránh né.
Chỉ thấy một chiếc roi màu xám, phát ra ánh sáng mông lung, lấy tốc độ như sét đánh, trong nháy mắt đánh tới trước mặt Diệp Hoàng.
Ánh mắt Diệp Hoàng híp lại, trường kiếm ngang nhiên ra khỏi vỏ.
Một tiếng kiếm reo thanh thúy vang lên, chính diện va chạm với roi.
- Đùng!
Lại là một cỗ năng lượng cường đại mãnh liệt bộc phát, động tĩnh so với lần trước còn kịch liệt hơn nhiều!
Đại thụ ở trên trong nháy mắt bị chém đứt, vô số cành lá thật nhỏ rơi xuống như mưa.
Trên mặt đất xuất hiện mấy vết kiếm thật sâu, lấy Diệp Hoàng làm trung tâm, uốn lượn hướng ra bốn phương tám hướng.
Có một vết kiếm từ xẹt qua cạnh của tảng đá xanh, tảng đá trực tiếp bị chém đứt, lộ ra một mặt bóng loáng như gương.
Trường kiếm màu xanh lam, ông ông tác hưởng trên không trung.
Mà sợi roi kia đã bị đứt thành mấy đoạn, rơi tán loạn xuống đất.
Xung quanh lâm vào một trận yên tĩnh quỷ dị.
Tất cả mọi người đứng tại chỗ, hoảng sợ nhìn cái bóng màu tím kia, thân thể nhịn không được run lấy.
Mà Lý Tình Nhi đang nằm nửa trên mặt đất, một tay nắm sợi roi đã bị đứt, thần sắc hoảng hốt, trong mắt tràn đầy không thể tin.
- Sao có thể như vậy, sao có thể...?
- Độc Kinh Cức của ta là linh khí Huyền cấp, vì sao lại...!?