Lời của chuyển vận sứ đại nhân không tới được chỗ Lãnh Nghệ, vì lúc này y vẫn còn mắc kẹt trong bão tuyết.
Suốt cả một đêm gió thổi ù ù chưa ngừng tới một khắc, Lãnh Nghệ ngủ rất say, theo thói quen y dạy cũng rất sớm. Trác Xảo Nương ngủ không yên ổn lắm, trong đêm trở mình mấy lần, nàng cũng có thói quen dậy sớm, thức dậy đã thấy Lãnh Nghệ ngồi đó, vội nói:” Quan nhân ngủ chút nữa đi, ngoài kia còn gió to, bão tuyết chưa dừng đâu.”
Lãnh Nghệ lắc đầu:” Không cần, nên dậy sớm tốt hơn, cứ ngủ nướng không tốt cho sức khỏe.”
“ Vậy quan nhân đắp chăn vào, đợi thiếp đốt lửa đã, khi nào phòng ấm áp hẵng dậy.”
“ Không cần, ta không sợ lạnh.”
Trác Xảo Nương ngỡ ngàng, nhìn y đầy nghi hoặc:” Trước kia quan nhân sợ nhất là lạnh, mỗi lần đều cần thiếp ủ chăn ấm mới lên giường ...”
Lãnh Nghệ vừa rồi cố tình nói thế, y không thể bắt chước người kia được, vì y không hiểu, mà y cũng không muốn, thế nên y muốn để Trác Xảo Nương thích ứng với mình hiện giờ, tất nhiên là từng chút một:” Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, thời gian qua xảy ra rất nhiều chuyện, ta không thể không nhìn lại bản thân mình, cảm thấy bản thân đúng là có thiếu xót, cần phải thay đổi. Trước kia ta chỉ biết bách tính thiên hạ, ít để ý tới nàng, sau này ta sẽ tốt với nàng hơn, ở huyện Âm Lăng xa xôi này, chỉ có nàng là người thân của ta, chúng ta nương tựa vào nhau mà sống, không quan tâm tới nhau thì ai quan tâm tới chúng ta?”
Trác Xảo Nương hiển nhiên không phải là kiểu nữ nhân "thà làm thiếp anh hùng hơn làm thê phàm phu tục tử", nàng chỉ biết cuộc sống nhỏ của mình thôi. Nghe trượng phu nói thế thì vui vẻ gật đầu như gà mổ thóc, cười rất là tươi.
Ầy, quả là tiểu nha đầu đơn thuần dễ dụ mà, nói vài câu bùi tai đã hớn hở rồi, Lãnh Nghệ cũng nhìn nàng cười, ta quan tâm tới nàng hay không liên quan gì tới chuyện ta dậy sớm với không sợ lạnh chứ?
Cơ mà lão bà ngốc một chút cũng không tệ, lão tử thích thế.
Hai người rửa ráy xong thì ngồi trong phòng nói chuyện, bên ngoài tuyết vẫn rơi ào ạt, cuồng phong hoành hành. Có mấy lời dự phòng trước đó, Lãnh Nghệ nói chuyện với nàng cũng bớt phải chú ý hơn, hai người trò chuyện tới khi bụng reo òng ọc rồi mới nhớ, sao chưa ăn sáng nhỉ? Chẳng lẽ trong chùa không ăn sáng?
Cũng có thể, dù sao chùa trong núi sâu, hẳn là không đầy đủ lắm, Lãnh Nghệ cũng biết đừng nói thời xưa, ở thời đại của y, một số nơi khó khăn không ăn ngày đủ ba bữa cũng không phải quá hiếm. Đang nghĩ vậy thì cửa bị đẩy ra, tiểu hòa thượng Minh Không hoảng hốt chạy vào, cuối cùng hắn cũng chịu nói chuyện, nhưng nói ra chẳng phải tin tức tốt lành gì:” Không xong rồi, Minh Viễn chết rồi!”
Minh Viễn? Là tên đầu bếp, Lãnh Nghệ nhảy ngay khỏi giường:” Làm sao mà chết?”
“ Không biết ạ, Minh Thù sư huynh dậy sớm phát hiện, chết ở trong bếp. Phương trượng bảo ta đi mời các vị tới xem.”
Phương trượng mời bọn họ? Cho dù không mời thì đây là địa bàn huyện Âm Lăng, y là tri huyện vẫn phải đi xem thôi. Nhưng phương trượng sao lại mời họ tới xem? Lãnh Nghệ cảm thấy quái dị.
Lãnh Nghệ không đi vội, mở bọc hành trang ra, lấy một cái hộp nhỏ đưa Trác Xảo Nương đang xanh mắt mặt vì sợ. Y tính cả rồi, đám người kia không biết mình mang theo đồ quý trọng, cứ thoải mái để đồ ở lại mà ra, sẽ không ai nghi ngờ gì cả. Hơn nữa bão tuyết thế này cũng chẳng sợ người ngoài tới. Lãnh Nghệ dẫn Trác Xảo Nương theo tiểu hòa thượng ra ngoài, lần nữa lặn lội tuyết dày tới nhà bếp. 8 hòa thượng trong chùa đã có mặt đông đủ ở cửa.
Phương trượng Giác Tuệ nhìn Lãnh Nghệ:” Thí chủ, chùa chúng tôi có một tăng nhân chết trong bếp, các vị là người ngoài, mời tới làm chứng, tương lai người nha môn tới còn có câu trả lời.”
Lãnh Nghệ không vội trả lời mà quan sát nhà bếp, cửa mở rộng, cửa sổ thủng hai lỗ, làm gió lùa xé toạc giấy dán cửa sổ.
Thò đầu nhìn vào trong, thấy một cái bếp khá rộng, mé trái là cái thớt, bên trên là đống mì lớn, đậy vải, để lộ ra một góc, cho thấy đang nấu dở dang. Sát bên trong là hai cái bếp đất nối với nhau, cửa bếp đút củi, thừa ra ngoài một phần, lửa cháy bốc cao. Trên bếp là lồng hấp bằng trúc ba tầng, đang bốc hơi nghi ngút. Bếp còn lại đun cái nồi.
Bên phải bếp có cái bàn dài đặt miếng đậu hũ lớn, nhưng đậu hũ nát rồi, rơi tán lạc trên mặt đất.
Nằm giữa đống đậu hũ, trên sàn đá là đầu bếp Minh Viên không còn nhúc nhích nữa.
Lãnh Nghệ ra hiệu cho mấy hòa thượng ở cửa không cần đi theo, sau đó cẩn thận quan sát mặt đất, tránh dẫm phải vật chứng quan trọng. Tới bên thi thể, kiểm tra mạch con ngươi, xác nhận đã chết.
Lùi ra ngoài cửa, Lãnh Nghệ hỏi:” Ai phát hiện đầu tiên?”
“ Ta và sư đệ Minh Tịnh.” Tên béo thích nịnh bợ Minh Trí đáp:
“ Chuyện thế nào, kể đầu đuôi một lượt đi.” Lãnh Nghệ ra lệnh:
“ Buổi sáng do quá thời gian ăn sáng mà chưa thấy gõ chuông, ta liền ...” Tên béo Minh Trí nói tới đó mới sực nhớ ra điều gì, trừng mắt lên:” Vì sao ta phải nói cho ngươi biết? ... Bọn ta phải mau tới huyện thành báo quan mới được.”
“ Ta chính là quan, tri huyện bản huyện.” Chuyện đã thế này Lãnh Nghệ không tốn thời gian làm gì, lấy cái hộp đưa Trác Xảo Nương cầm, mở ra bên trong xuất hiện một cái ấn bằng đồng vàng, lấy giao cho phương trượng Giác Tuệ:” Đại sư xem đi, đây là quan ấn của bản huyện.”
Lời này vừa nói ra, cả đám hòa thượng ngỡ ngàng nhìn, vị như nông dân này là tri huyện lão gia? Bọn họ như muốn hỏi xem đối phương có biết không, nhưng nào ai nhận ra.
Giác Tuệ bán tín bán nghi, song không dám xem nhẹ, dùng hai tay nhận lấy ấn, quả nhiên bên trên khắc mấy chữ "Âm Lăng huyện nha chi ấn". Ông ta từng xem công văn đóng dấu nha môn, nhận ra đúng là đại ấn của huyện thái gia, hoảng tới run tay, thiếu chút nữa rơi ấn rồi. May mà tên béo Minh Trí đỡ lấy, ông ta mới đứng vững, hai tay cung kính trả lại ấn:” Thì ra là tri huyện đại lão gia, lão nạp không biết, thất kính, xin đại lão gia thứ tội.”