Lại một mày nữa trôi qua, gió đã lặng, thậm chí còn nghe thấy tiếng chim lích rích nữa, xem ra bão tuyết đã qua rồi. Hai người ở trong phòng bàn bạc kế hoạch sắp tới, rồi dần dần nhận ra, lại không có tiếng chuông báo ăn sáng. Lãnh Nghệ có chút sợ bóng sợ gió, mở cửa phòng nhìn về phía bếp.
Chính lúc này mặt ngựa Minh Tông hớt ha hớt hải từ bếp chạy tới, lòng Lãnh Nghệ giật đánh thót, có chuyện rồi.
Quả nhiên Minh Tông tới gần, hoảng hốt nói:” Không hay rồi, đại lão gia, Minh Trí sư huynh chết ở trong bếp rồi.”
Trong bếp? Lãnh Nghệ cả kinh:” Giống Minh Viễn hôm qua à?”
“ Vâng, ngã ngửa ra sau, gáy toàn là máu, đầu vỡ rồi ... Cửa khóa, cũng phải phá cửa xông vào mới phát hiện ra.” Minh Tông lắp ba lắp bắp:
Lãnh Nghệ bảo Trác Xảo Nương:” Chúng ta đi xem sao.”
“ Quan nhân đi đi, thiếp sợ ...” Trác Xảo Nương lắc đầu, ánh mắt hướng về cái rương:
Lãnh Nghệ lập tức hiểu ra, sợ là cái cớ, nàng muốn ở lại bảo về số tiền thuế sinh mạng của họ, nhưng với Lãnh Nghệ mà nói, y càng lo cho Trác Xảo Nương hơn, không muốn để nàng lại một mình, nói với Minh Tông:” Ngươi đi trước, ta tới sau.”
Minh Tông vâng lời chạy ngay.
Lãnh Nghệ quan sát trong sân không có ai cả, có lẽ chạy tới bếp cả rồi, đem rương vàng và vali vùi vào trong đống tuyết dưới hành lang, nhìn không phát hiện sơ hở gì, nói với Trác Xảo Nương:” Cứ để ở đây rồi về lấy sau, chúng ta càng tỏ ra thoải mái mới không ai chú ý, nàng càng cẩn thận thì càng dễ xuất hiện sơ hở.”
Nói xong kéo nàng xuống bếp.
Tuyết trước cửa bếp đã bị dẫm be bét, phương trượng và mấy hòa thượng đều tới đông đủ, đang nghị luận, thần sắc ai nấy nặng nề hoang mang.
Lãnh Nghệ đi nhanh tới, nhìn vào trong bếp, cảnh tượng giống hệt ngày hôm qua, cũng là miếng đậu hũ bị đè nát, người ngã ngả trên sàn, hai cái bếp đỏ lửa.
Then cửa thay hôm qua lại bị xô gãy.
Nếu không phải người nằm kia là tên béo, người ta có cảm giác quay lại ngày hôm qua, một nổi sợ hãi mơ hồ lởn vởn trong không khí.
Kiểm tra thi thể, lần này mức độ lạnh của thi thể muộn hơn hôm qua một chút, trừ vết thương do vật cùn gây ra ở sau đầu thì không có vết thương nào nữa.
Người phát hiện ra cái chết của Minh Trí là mặt ngựa Minh Tông.
“ Hôm nay kết thúc giờ tụng kinh buổi sáng, bần tăng vẫn không nghe thấy tiếng chuông, liền bảo với Minh Tịnh, Minh Tịnh cho rằng Minh Trí vừa nhận việc bếp núc, còn chưa quen việc nên chậm chạp, đợi là được. Nhưng mà bần tăng cứ cảm thấy lòng nao nao, cho nên một mình tới xem. Bần tăng thấy trên mặt tuyết chỉ có dấu chân của Minh Trí, vì đêm qua tuyết đã dừng, nên vết chân rất rõ ràng. Gọi cửa không được, đẩy không xong, bần tăng càng có linh cảm không lành, chạy ra chọc thủng cửa sổ nhìn vào liền thấy hắn nằm đó hệt như Minh Viễn hôm qua. Bần tăng sợ tới hồn phi phách tán, liền chạy đi gọi người.” Minh Tông chủ động kể lại chuyện:
Lãnh Nghệ mặt âm trầm:” Nhìn có vẻ giống hôm qua, nhưng lần này vết thương ngay sau gáy mà không phải gần đỉnh đầu, như thế trông giống bị tai nạn ngã ra hơn. Hung thủ rõ ràng nghe nghi vấn hôm qua ta nói, hôm nay đã bù đắp, càng chứng minh hung thủ nghe thấy lời ta nói, vậy hắn chỉ ở trong số các ngươi.”
Hôm nay không ai cãi nhau, liên tục hai ngày có hai người chết, ai nấy đều sợ hãi, không còn tâm trạng chú ý tới cái khác.
Tiếp đó vẫn như hôm qua, Lãnh Nghệ hỏi từng người buổi sáng làm gì, ở đâu.
Kết quả là phương trượng vẫn tụng kinh trong phòng, lần này ông ta mở cửa ra, ai cũng thấy; mày xếch Minh Tịnh thì quét tuyết đọng trong sân, sư già Minh Thông dậy sớm làm chứng. Mặt ngựa Minh Tông tuy ở trong phòng ngủ, nhưng Minh Thông từng tới phòng hắn trộm than, trộm tới hai lần, bị Minh Tông phát hiện, hai người cãi nhau tới tận khi tụng kinh sáng. Tiểu hòa thượng Minh Không và Minh Thù từ sáng sớm đi lấy củi.
Cho nên đều có chứng cứ vắng mặt.
Cùng một thủ pháp gây án, cùng chứng cứ vắng mặt, Lãnh Nghệ đi vòng quanh nhà bếp tìm manh mối, y không tin có sơn thần nào ở đây hết.
Khi y tới cửa phòng chứa củi thì đứng lại nhìn cái thang gỗ gác lên tường, phương trượng đi theo hỏi:” Đại lão gia, sao thế, ngài có phát hiện gì à?”
Lãnh Nghệ lạnh nhạt nhìn ông ta:” Đại sư còn chưa rửa sạch hiềm nghi, giờ nghe ngóng tình hình vụ án, không thấy đường đột à?”
Phương trượng Giác Tuệ chắp tay lui lại.
Cả đám người đằng xa chỉ thấy Lãnh Nghệ đi tới dưới tường bao, đi qua đi lại, sau đó ngồi xuống phủi tuyết, không biết y xem cái gì, nhón chân lên nhìn, nhưng Lãnh Nghệ đã nhanh chóng đứng dậy, quay về nói bọn họ có thể đưa thi thể đi.
Mày xếch Minh Tịnh và mặt ngựa Minh Tông kiếm tấm ván cửa, đặt thi thể lên trên, khiêng tới đại hùng bảo điện.
Vừa vào đại điện, Lãnh Nghệ bất giác ngẩng đầu, tức thì cứng người. Phương trượng đi theo sau y, thấy y đứng lại cũng đứng theo, vừa nhìn một cái mắt hoa đi, người lảo đảo:” Tai ... Tai của Phật Tổ đâu rồi? Sao không thấy nữa ... Ai, ai khoét mất rồi?”
Oạch một cái, Minh Tông và Minh Tịnh run tay, rơi cả thi thể xuống đất.
Thì ra hai cái tai lớn phúc hậu của Phật Tổ giờ chỉ còn lại hai cái lỗ đen ngòm ngóm kinh khiếp.
Tất cả bàng hoàng không biết chuyện này là sao, túm tụm lại một chỗ, lẩm nhẩm tụng kinh liên hồi.
Lãnh Nghệ lại kiểm tra kỹ quanh tượng Phật, trừ ít đất rơi xuống thì không có dấu hiệu khả nghi nào cả.
Trời thì lạnh, cơ thể tiêu hao năng lượng, lại toàn ăn chay nên chóng đói, Lãnh Nghệ bụng reo liên hồi, nói:” Bất kể thế nào thì trước tiên phải ăn no đã mới làm việc được.”
Nhưng không ai dám đi xuống bếp, đùn qua đẩy lại một hồi quyết định cùng đi, đông người đỡ sợ hơn.
Trác Xảo Nương không quá sợ người chết, nhưng tượng Phật khủng bố làm nàng run lên từng chập, kéo Lãnh Nghệ về phòng, không quên nhìn đống tuyết ở bậc thềm hành lang, vẫn nguyên như cũ không ai động tới.
Tình hình thế này, hai người chết rồi, trượng phu nàng không dễ rời đi được, nhưng ở lại đây thêm ngày nào, nàng bất an ngày đó, chủ yếu vì số tiền thuế kia, hỏi nhỏ:” Phu quân, giờ phải làm sao?”
Lãnh Nghệ cũng rất sốt ruột, y không thể ở lại đây lâu:” Hung thủ quá giảo hoạt, không để lại chút manh mối nào, dù ta có chút đầu mối, nhưng vẫn chưa cách nào xác nhận hung thủ thực sự. Nhưng nàng đừng lo, nghi phạm của vụ án rất nhỏ, ta nhất định sẽ nhanh chóng phá án thôi ... Nếu không thể thì giao lại cho nha môn tạm giữ tất cả hòa thượng rồi chúng ta lên đường.”
Ăn sáng xong, mấy hòa thượng lại tới đại hùng bảo điện niệm kinh.