Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 7: Sở Quang cùng Kẹo Que (1)

Chương 7: Sở Quang cùng Kẹo Que (1)


(1)

Hai trăm năm trước, chuẩn xác mà nói là năm 2125, tại viên tinh cầu phồn vinh này bạo phát một trận chiến tranh.

Trong chiến tranh, song phương đều ôm quyết tâm triệt để hủy diệt đối phương, cơ hồ dùng tới tất cả thủ đoạn có thể dùng.

Chiến tranh chỉ kéo dài ba năm, nhưng cũng chỉ dùng ba năm ấy, liền phá hủy hết thảy trên mặt đất.

Mùa đông hạch tàn khốc kéo dài dằng dặc, cơ hồ dập tắt hỏa chủng văn minh. Song phương đều thành công đưa đối phương vào Địa Ngục, cũng thành công mai táng chính mình.

Từ đó, mở ra kỷ nguyên đất chết, so với tiêu điều còn thêm tiêu điều.

Mặc dù khoảng cách trận chiến tận thế kia đã qua hai thế kỷ, mùa đông hạch cũng sớm tại hơn một thế kỷ trước đã cơ bản kết thúc, nhưng nhân loại vẫn không thể một lần nữa trở lại đỉnh cao chuỗi sinh vật trong tự nhiên.

Vũ khí hạt nhân tràn lan, vũ khí sinh vật, thậm chí đến cả gen vũ khí, dẫn đến toàn bộ hệ thống sinh thái tinh cầu đều diễn biến theo chiều hướng cực đoan.

Mà những kẻ được xưng là "Dị chủng" đột biến thể, cũng là mối uy hiếp chủ yếu mà những người sống sót giãy dụa trong phế tích phải đối mặt.

Tỉ như khi Sở Quang vừa tới thế giới này, hắn đã đụng phải con chó săn mọc ra hai cái đầu, chính là một trong số đó.

Bất quá dị chủng cũng có phân chia mạnh yếu.

Loại song đầu linh cẩu do Gamma xạ tuyến tạo thành "Dị dạng" này, sức chiến đấu bình thường không cao, trừ bỏ số ít may mắn, sức chiến đấu thậm chí còn kém hơn trước khi đột biến.

So sánh mà nói, những thứ như gặm ăn người, [người bò sát] các loại dị chủng do vũ khí sinh vật tạo thành, đã đột biến đến mức không thể truy nguyên tiên tổ, mới thật sự là quái vật được sinh ra để giết chóc.

Hệ thống thần kinh của bọn chúng bị biến dị nấm ăn mòn, ban ngày thường trốn trong phế tích, cống thoát nước hoặc tàu điện ngầm tối tăm, chỉ khi màn đêm buông xuống mới ra đường kiếm ăn.

Tình huống ở vùng ngoại thành lại tốt hơn nhiều so với trong thành phố.

Nhất là ở ngoại ô.

Trong năm tháng qua, dị chủng nguy hiểm nhất mà Sở Quang đụng phải cũng chỉ là một đầu gấu ngựa biến dị. Kẻ kia tuy lực lượng cường hãn, nhưng phản ứng lại rất trì độn.

Sở Quang đã rất cẩn thận tránh né nó trước khi bị nó phát hiện.

Ánh sáng nhạt ban mai xuyên qua tường bê tông tổn hại, cùng bóng của phế liệu cốt thép rơi trên con đường đầy hài cốt ô tô và đá vụn.

Bây giờ là tám giờ sáng.

Thời gian ở đây cùng với múi giờ Đông Bát ở thế giới kia chênh lệch khoảng mười hai giờ.

Nhìn hai con linh cẩu biến dị đang lang thang trên đường, Sở Quang nắm chặt cây ống nước nhọn trong tay, cẩn thận vòng qua phía sau phế tích.

Mặc dù tự tin có thể xử lý chúng, nhưng không cần thiết phải phức tạp.

Huống hồ lũ súc sinh này cực kỳ thông minh, thậm chí còn biết dùng đồng loại làm mồi nhử, ai biết trong bóng tối phế tích kia còn ẩn chứa bao nhiêu.

Đi dọc theo con đường nhỏ xuyên qua quảng trường rách nát.

Khi thấy tấm biển "Công viên Nhi đồng Phố Bethe", Sở Quang cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Phía trước chính là "Phố Bethe" - khu quần cư của những người sống sót lớn nhất vùng lân cận, nơi cư trú của hơn một trăm hộ.

Trước khi chiến tranh bùng nổ, nơi này từng là một công viên nhi đồng, có nhiều công trình trò chơi và một bãi cỏ rộng lớn.

Sau chiến tranh, nơi này được quân đội chia làm điểm tị nạn lâm thời, thu nhận một lượng lớn dân thường trốn khỏi nội thành Thanh Tuyền.

Không ai biết số phận những người tị nạn đó ra sao, nhưng hơn hai trăm năm sau, nơi này đã phát triển thành một "tiểu trấn".

Mọi người dùng tấm nhựa plastic vứt bỏ, lều tránh mưa, gỗ và giá đỡ kim loại, dựng lên những túp lều giản dị trên nền đất bùn lầy lội.

Cực kỳ giống loại kiến trúc trong "Frostpunk".

Tường vây công viên trò chơi là tấm bình phong thiên nhiên, sau khi được tu sửa thô ráp, nó được quấn thêm dây kẽm và ván gỗ đóng đinh.

Trung tâm công viên trò chơi là một tòa thành cổ điển năm tầng, mang đậm cảm giác truyện cổ tích. Chỉ là lớp sơn trên bề mặt đã bong tróc hết, bức tường hướng về trung tâm chợ thậm chí còn sụp đổ hơn phân nửa, chỉ còn lại nửa bên cánh bắc và một tòa tháp cô độc lung lay sắp đổ.

Dù là truyện cổ tích, cũng tuyệt đối là truyện cổ tích hắc ám.

Nhưng dù kiến trúc này bị hư hại đến đâu, nó vẫn là kiến trúc "xa hoa nhất" trên phố Bethe.

Đồng thời, cũng là nhà của trưởng trấn.

Mặc dù đã sống ở đây năm tháng, nhưng Sở Quang chưa từng gặp trưởng trấn. Vị đại nhân kia cực kỳ thần bí, hiếm khi lộ diện.

"Ồ, trở về sớm vậy sao."

Thấy Sở Quang từ góc đường đi tới, lão Walter ngậm điếu thuốc híp mắt, từ trong lỗ mũi phả ra một làn khói trắng đục.

Trong tay lão cầm một khẩu súng săn hai nòng.

Mặc dù đã thấy nhiều năm, nhưng không ai nghi ngờ uy lực của nó.

Sở Quang từng tận mắt chứng kiến lão nhân này chỉ nổ hai phát súng, liền hạ gục một con gấu ngựa biến dị đang phát cuồng lao tới cửa lớn phố Bethe.

Từ đó về sau, Sở Quang luôn khát vọng có thể sở hữu một khẩu.

"Ở bên ngoài lỡ một đêm."

"Ở bên ngoài?"

Lão đầu liếc nhìn cây ống nước nhọn Sở Quang vác sau lưng, lông mày hơi nhướn lên vẻ kinh ngạc.

Ban đêm nguy hiểm đến mức nào, không ai rõ hơn lão.

Mỗi khi trực ca đêm, ngón trỏ của lão không dám rời khỏi cò súng, bất kỳ tiếng động nhỏ nào cũng khiến thần kinh toàn thân căng thẳng.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch