Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trò Chơi Này Không Bình Thường

Chương 9: Dương Húc, Dương Tịch

Chương 9: Dương Húc, Dương Tịch



Nhìn vào gốc nấm to bằng bàn tay, sắc thái chẳng mấy rực rỡ hiện trên màn hình, Tiêu Chấp lâm vào thế lưỡng nan.

Nhắc nhở: “Ngươi hiện tại vô cùng đói, cần phải có đồ ăn.”

Tiếng nhắc nhở của Hệ thống, từ mỗi vài khắc một lần, đã biến thành mỗi khắc không ngừng.

Đều là do thứ quả dại màu đỏ độc địa kia gây họa. Quả dại màu đỏ tuy không thể độc chết nhân vật của Tiêu Chấp, nhưng cũng tiêu hao mất nửa phần sinh mệnh của nhân vật, khiến nhân vật trở nên càng thêm suy yếu, lại càng thêm đói khát.

Với trạng thái này hiện tại, nếu trong lúc đó không tìm được lương thực gì, nhân vật của Tiêu Chấp e rằng khó lòng cầm cự tới bữa cơm tối tập thể kia.

Ngay khi nhân vật của Tiêu Chấp đang đứng trước gốc nấm này, lòng dấy lên chần chừ, một giọng nữ vang lên phía sau hắn: “Gốc nấm này có độc, không thể ăn được.”

Tiêu Chấp dùng ngón tay xoay màn hình, điều khiển nhân vật quay đầu nhìn ra phía sau mình.

Hắn phát hiện, không xa phía sau hắn, đang đứng một thiếu nữ trông chừng mười một, mười hai tuổi.

Thiếu nữ mặc bộ y phục vải xám chằng chịt miếng vá, chẳng mấy vừa vặn. Làn da của nàng có chút đen sạm, thân hình gầy gò nhỏ bé, nhưng đôi mắt lại rất lớn, đen láy trong veo.

Thấy nhân vật của Tiêu Chấp quay đầu nhìn nàng, nàng liền chỉ vào gốc nấm to bằng bàn tay, màu vàng xám kia, thành khẩn nói: “Lý y sư nói, loại nấm này tên là Rắn Nuốt Nấm, nếu ăn vào, thân thể sẽ nổi đầy các u cục đỏ, lại còn có thể đoạt mạng người đấy.”

“Tiểu Tịch!” Một thiếu niên dáng vẻ choai choai, cũng mặc y phục vải xám vá víu khắp nơi, từ phía sau một đại thụ bên cạnh lao ra.

Hắn một tay kéo thiếu nữ ra phía sau mình, rồi đầy cảnh giác nhìn chằm chằm Tiêu Chấp.

Thiếu niên ước chừng mười lăm, mười sáu tuổi, một tay hắn kéo tiểu nữ hài, tay còn lại nắm chặt một thanh đoản đao đen nhánh.

Tiêu Chấp cũng đang nhìn chằm chằm hắn. Nhân vật của hắn kỳ thật đã rất suy yếu, đứng thẳng cũng có chút miễn cưỡng.

Sau một lát đối mặt, thiếu niên kia kéo thiếu nữ chậm rãi lùi lại, vẫn không quên vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm Tiêu Chấp.

“Đi nhanh lên!” Khi đã lùi lại vài trượng, hắn lúc này mới khẽ quát một tiếng, kéo tiểu nữ hài xoay người rời đi.

“Chờ một chút…” Tiêu Chấp lúc này không kìm được mở miệng nói: “Ta sắp chết đói rồi, hai vị thiện tâm nhân sĩ, có thể nào ban cho ta chút lương thực, nước uống không?”

Nhân vật trong màn hình cũng đồng dạng mở miệng nói chuyện, chỉ là thanh âm hắn lại vô cùng khàn khàn, yếu ớt.

Tiêu Chấp đây là đành liều chết làm theo vận may.

Thiếu nữ nghe nói thế, không khỏi dừng bước.

“Đi nhanh lên, không cần để ý hắn.” Thiếu niên khẽ quát, hắn muốn kéo thiếu nữ rồi rời đi nơi này.

Thiếu nữ lần này lại tránh khỏi tay của thiếu niên: “Ca, hắn trông thật đáng thương, chúng ta giúp hắn một tay, được không?”

Nói xong, không đợi thiếu niên mở miệng nói chuyện, thiếu nữ liền chạy chậm đến trước mặt Tiêu Chấp. Nàng từ trong người lấy ra một cái bao bố, rồi từ trong bao móc ra một tấm lương khô đen sì, trông tựa như bánh mì, đưa tới trước mặt Tiêu Chấp.

“Tạ ơn.” Tiêu Chấp tiếp nhận đồ ăn, mở miệng cảm tạ một câu.

Cảm tạ xong, hắn liền điều khiển nhân vật của mình, đem lương khô nhét vào miệng nhân vật, miệng lớn nhai nuốt rào rào.

“Tiểu Tịch, đây chính là khẩu phần lương thực buổi trưa của ngươi, ngươi cứ thế mà cho hắn sao?” Thiếu niên cũng một lần nữa quay trở lại.

“Ca, hắn thật sự rất đáng thương.” Thiếu nữ nói.

“Ai.” Thiếu niên có chút bất đắc dĩ thở dài. Hắn trừng mắt nhìn Tiêu Chấp đang vùi đầu ăn ngấu nghiến, nhưng không có động tác gì.

Lương thực muội muội đã cho đi rồi, hắn cũng không tiện đoạt lại.

“Lương thực đã cho hắn rồi, Tiểu Tịch, hiện tại có thể đi chưa?” Thiếu niên lại nói.

“Ưm.” Thiếu nữ nhẹ nhàng gật đầu.

Thiếu niên khẽ nhìn Tiêu Chấp với vẻ chán ghét, rồi kéo muội muội của mình, chuẩn bị rời đi nơi này.

“Chờ một chút…” Tiêu Chấp lại mở miệng, bởi vì miệng còn nhai đồ ăn, thanh âm hắn có chút mơ hồ không rõ.

“Kẻ ngoại lai, ngươi còn muốn gì nữa?” Thiếu niên xoay người, trên mặt hắn vừa cảnh giác vừa chán ghét.

Thiếu nữ thì mở to đôi mắt đen láy, trong veo, có chút hiếu kỳ nhìn Tiêu Chấp.

“Kia… hai vị thiện tâm nhân sĩ, ta còn chưa biết danh tính hai vị đâu.” Tiêu Chấp một mặt nhanh chóng vận chuyển đầu óc, vừa cất tiếng nói.

Thiếu niên nghe vậy, sắc mặt có chút hòa hoãn.

Thiếu nữ thì mở to đôi mắt đen láy, trong veo, mở miệng nói: “Ta gọi Dương Tịch, Ca ta gọi Dương Húc, Ca ca, ngươi tên là gì?”

“Ta gọi Tiêu Chấp.” Tiêu Chấp nói.

“Tiểu Tịch, chúng ta đi.” Thiếu niên Dương Húc, lại muốn kéo muội muội Dương Tịch rời đi.

Lần này, Tiêu Chấp ngược lại không mở miệng giữ họ lại.

Một ổ lương khô vào trong bụng, tiếng nhắc nhở đáng ghét của Hệ thống, cuối cùng đã biến mất tăm.

Tiêu Chấp cũng không muốn lang thang trong khu rừng này.

Trong rừng này xác thực có quả dại, còn có nấm dại các loại, nhưng hắn không đủ sức lực để phân biệt chúng có độc hay không. Ăn vào miệng, thật sự là trông cả vào vận may.

Tiêu Chấp kỵ nhất là việc trông cả vào vận may, nếu đã thế, chi bằng ngoan ngoãn trở về chờ đợi.

Dương Húc cùng Dương Tịch, đôi huynh muội này là thôn dân của Hòa Bình thôn. Từ nhỏ sống ở nơi này, bọn họ ngược lại có thể phân rõ quả dại và nấm rừng ở đây có độc hay không…

Dương Húc cũng như những thôn dân khác, đối với người chơi như ta khá là phản cảm và bài xích, khó lòng tiếp cận. Ngược lại, muội muội hắn, Dương Tịch, tựa hồ lại không hề ghét bỏ ta… Nghĩ đến đây, trên mặt Tiêu Chấp hiện lên vẻ suy tư.

Sau khi trở về, ta có thể hỏi thăm Thôn Trưởng về tình hình hai huynh muội này.

Tiêu Chấp yên lặng nghĩ trong lòng.

Trở về Hòa Bình thôn sau, gia thất của Thôn Trưởng vẫn khóa chặt cửa.

Chơi mấy giờ trò chơi, Tiêu Chấp đã hơi mệt mỏi. Sau khi “cất đặt” nhân vật vào một gian nhà bỏ hoang, hắn liền nằm ở trên giường, ngủ một giấc.

Khi Tiêu Chấp tỉnh giấc, đã là giữa ngọ.

Sau khi cùng phụ mẫu dùng bữa trưa, Tiêu Chấp lúc này mới lần nữa đăng nhập trò chơi.

Vào trong trò chơi, Tiêu Chấp điều khiển nhân vật của mình, đặc biệt đến bãi lửa đã tắt kia nhìn thoáng qua.

Hắn phát hiện, như cũ còn có một nửa người chơi, nằm im lìm bên cạnh đống lửa đã tàn kia.

Những nhân vật của người chơi này, có lẽ vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại nữa.

Bởi vì, những người chơi này rất có thể đã từ bỏ nhân vật của mình.

Loại tình huống này, cho dù là trong các trò chơi khác, cũng rất đỗi thường gặp.

Thời đại này, số lượng trò chơi thật sự là quá đỗi nhiều, khiến người ta hoa mắt hỗn loạn.

Người chơi có rất nhiều lựa chọn.

Không có trò chơi nào phù hợp tất cả mọi người.

Khi một trò chơi mới xuất hiện, chỉ cần tuyên truyền đúng mức, người chơi thường thường sẽ ùn ùn kéo vào, nhưng đại bộ phận người chơi đều chỉ là ba phút nhiệt tình mà thôi.

Sau vài ngày hoặc hơn mười ngày khai mở máy chủ, phần lớn người chơi liền sẽ bỏ đi hết.

Còn lại, mới là những người chơi trung thành của trò chơi này.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch