Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 101: Triệu Thu.

Chương 101: Triệu Thu.




Tô Bằng nghe thấy tiếng binh sĩ xông vào tiểu lâu, nhưng mà khi quân sĩ xông lên lầu, lại nhìn thấy Tô Bằng đứng ở bên cạnh thi thể.

“Ngươi là ai? Trên đất là ai, là Lục Tam Bình sao? Ngươi đã làm gì hắn rồi?”

Một tên quân sĩ dẫn đầu quát hỏi Tô Bằng...

...

“Tướng quân, chúng ta lên tiểu lâu, phát hiện Lục Tam Bình đã bị người giết chết rồi, trên này chỉ có một thanh niên, hắn tự xưng là Hắc Thủy quân, tên là Tô Bằng, trên lầu ngoại trừ hắn ra, cũng chỉ còn lại mỗi thi thể của Lục Tam Bình, trong tay người này còn cầm binh khí... Hắn không thừa nhận người do hắn giết, còn muốn gặp mặt tướng quân.”

Dưới lầu, một tên quân sĩ chạy xuống, bẩm báo lại với tướng quân Cát Ninh dưới lầu kia.

“Cái gì? Lục Tam Bình bị giết chết rồi?”

Tướng quân Cát Ninh ở bên dưới, là một trung niên mặc áo giáp để râu quai nón, lúc này nghe nói Lục Tam Bình bị giết, không khỏi chấn động, tự mình nhanh chóng bước lên trên lầu.

Lên trên lầu rồi, ánh mắt đầu tiên của Cát Ninh liếc nhìn người nằm trong vũng máu kia, mặt khác còn có một người trẻ tuổi bị quân sĩ trên lâu vây quanh một góc, trước đó hắn cũng không chú ý người này, nhưng khi bước lại, lật mình người nằm ở trong vũng máu kia ra, quả nhiên chính là Lục Tam Bình mà mình đã từng gặp, ngực hắn dường như bị trúng một đao, máu tươi tuôn trào từ vết thương ở lồng ngực.

Cát Ninh không khỏi nhíu chặt mày, xoay đầu lại, nhìn về phía người trẻ tuổi kia, nói.

“Ngươi nói ngươi là Tô Bằng? Hắc Thủy quân Tô Bằng? Là người trong vụ án giết người ầm ĩ trước kia?”

Tô Bằng lúc này không có ý định động thủ cũng không muốn bỏ chạy, ngoan ngoãn hợp tác đứng im tại chỗ, nghe thủ lĩnh râu quai nón kia nói, bèn khẽ gật đầu, nói.

“Chính là Tô mỗ, có điều vụ án giết người đó, đã được chứng minh là hiểu lầm... Ta cũng là vừa mới đến, vừa đến lại phát hiện chỗ này đã như vậy rồi.”

“Đó là do tự ngươi nói, ai sẽ tin đây?”

Cát Ninh nghe thế, nhướng mày, đi đến trước mặt Tô Bằng, nói.

“Tại sao ngươi lại đến đây? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, những gì ngươi biết, hãy nói hết cho ta nghe!”

Trong lòng Tô Bằng không thẹn, bèn đem những chuyện vừa rồi nói ra một lượt, nhưng lại giấu đi chuyện Lăng Tiêu Vũ nói chỗ ở cho mình biết, cũng không nói giao hẹn giữa mình và người có gương mặt trông giống hết như Lục Tam Bình đã chết.

“Người có gương mặt giống như tên lang băm Lục Tam Bình kia, đã rời khỏi đây? Ngươi đang lừa gạt bổn tướng quân sao?”

Cát Ninh nghe thế, hai mắt trợn lớn, đôi mắt giống như chuông đồng trừng trừng nhìn Tô Bằng, giống như đang đe dọa Tô Bằng, trong lòng Tô Bằng không sợ, nhìn thẳng lại hắn.

Hai người giằng co trong ba năm giây, tướng quân Cát Ninh kia mới hừ lạnh một tiếng, đừng nhìn bộ dạng của hắn giống như một tên lỗ mãng mà nhầm, tướng quân Cát Ninh này tâm tư tinh tế, vừa rồi đối mặt với Tô Bằng, phát hiện hai mắt Tô Bằng sáng sủa, không giống như đang nói dối, trong lòng trái lại tin lời của Tô Bằng bảy phần.

“Người đâu, mau chóng truy đuổi quanh đây, xem thử có người nào có ngoại hình giống Lục Tam Bình chạy ra khỏi đây không, nếu có, lập tức bắt trở về, nếu kháng lệnh, giết chết không cần hỏi!”

Cát Ninh cao giọng quát, lập tức có quân sĩ lĩnh mệnh đi lục soát.

“Vị tướng quân này, Lục Tam Bình không phải là khách quý thành chủ đại nhân mời đến sao? Tại sao tướng quân ngược lại muốn bắt hắn?”

Tô Bằng thấy người này dường như đã tin tưởng mình, bèn nói ra nghi ngờ trong lòng mình.

“Khách quý? Quý cái đầu hắn chứ khách quý cái nỗi gì!”

Cát Ninh nghe vậy, lập tức cảm thấy bực tức, mắng lớn một tiếng, lầm bầm trong miệng.

“Tến khốn kiếp Lục Tam Bình này thanh danh trên giang hồ rất lớn, nhưng lạilà tên lang băm mèo quào, ngày hôm qua kê một đơn thuốc cho lão đại nhân, uống thuốc xong giống như khỏe lên, nhưng sáng sớm hôm nay, lão đại nhân đứng dậy đã ho ra máu, sau đó liền hôn mê, lại mời đại phu khác, nói đơn thuốc hôm qua Lục Tam Bình kê chính là thuốc kích thích tiềm lực thân thể con người, nhưng tạo thành tổn thương khá lớn, lão đại nhân bị như vậy, e rằng không sống qua được mấy ngày, thành chủ đại nhân giận dữ, mắng ta một trận, bảo ta đến bắt Lục Tam Bình, nếu lão đại nhân có chuyện gì bất trắc, sẽ giết tên lang băm này đền mạng cho lão đại nhân!”

Tô Bằng nghe thế, nhíu mày, y thuật của Lục Tam Bình kém đến mức này sao? Nghe Tạ An nói, đó là một cao nhân có thể phẫu thuật chỉnh hình thay đổi gương mặt thời cổ đại.

“Tiểu tử ngươi, khí số cũng đen đủi ghê, dường như đi tới đâu là nơi đó có ngươi chết, cho dù có phải ngươi giết Lục Tam Bình hay không, đều phải bắt ngươi về trơcs đã, chờ bổn tướng quân tra rõ ngọn nguồn câu chuyện, lại thả ngươi trở về!”

Cát Ninh quét mắt liếc nhìn Tô Bằng, sau đó phất tay, nói.

“Dẫn đi, giải vào đại lao quận nha!”

...

Sau hai canh giờ, trong đại lao phủ nha.

Tô Bằng ngồi ngay ngắn ở trong đại lao, trên mặt đất đều là cỏ tranh, có một giường đất, bên trên phủ quần áo của một người, ở bên cạnh hắn, vài tên lưu manh du côn và đám người bang phái mặt mũi bầm dập hì hì cười bồi với hắn.

“Đại gia, có cần mấy người bọn ta đấm bóp cho ngài không?”

Một tên lưu manh hốc mắt bầm tím, đầu tóc rối bời nịnh nọt hỏi Tô Bằng.

“Bỏ đi, các ngươi đừng quấy rầy ta, ta muốn suy nghĩ vài chuyện.”

Tô Bằng nói, hai canh giờ trước, hắn đã bị giải vào đại lao, mấy tên này đều là bạn tù của hắn, muốn "dạy dỗ" Tô Bằng một chút, nhưng lại bị Tô Bằng dạy dỗ ngược lại, đương nhiên trở thành thủ lĩnh phòng giam này, chỉ là Tô Bằng đối với danh hiệu thủ lĩnh này cũng không hề hứng thú, hắn đang suy nghĩ chuyện gặp phải ban ngày.

“Ta đi tìm Lục Tam Bình, hoàn toàn là ý nghĩ nhất thời, cho nên không dính líu nhiều đến ta, chỉ có thể là ngoài ý muốn... Nhưng người ta gặp phải dưới lầu kia, là ai?”

“Mặc dù người kia tự xưng không phải là Lục Tam Bình, nhưng tướng mạo lại giống y hệt người chết, huống hồ y thuật vô song, nếu như nói người trên lầu chính là người hại chết phụ thân của thành chủ, còn người dưới lầu kia, ngược lại mới là Lục Tam Bình chân chính... Có phải là hắn giết người trên lầu không, hơn nữa tại sao lại ra tay?”

Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ.

“Đối với chuyện biết tin tức không nhiều lắm, cũng không nên suy đoán bừa bãi, có điều người kia hẹn ta ba ngày sau gặp mặt ở ngôi miếu hoang phía đông nam quận Giang Ninh, đến lúc đó có thể hỏi rõ ràng... Đến lúc đó nếu như còn chưa ra khỏi ngục, phải nghĩ vài cách đặc biệt thôi.

Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng, đang nghĩ ngợi, chợt nghe thấy bên ngoài phòng giam có âm thanh vọng vào, sau đó cửa phòng giam truyền đến tiếng huýt sáo và tiếng la mắng của lao đầu, nghe âm thanh của những phạm nhân kia, dường như là có nữ nhân tới.

Tô Bằng ngẩng đầu, không bao lâu, chỉ thấy một thân ảnh quen thuộc xuất hiện ở phía sau lao đầu, chính là Lăng Tiêu Vũ.

“Tô đại ca!”

Lăng Tiêu Vũ cũng nhìn thấy Tô Bằng, hô.

Nghe thấy âm thanh của nàng, Tô Bằng đứng dậy, đi đến bên cửa phòng giam, chỉ thấy ngục tốt mang theo một xâu chìa khóa, bước lại, mở cửa lao, nói.

“Tô Bằng, ngươi có thể ra ngoài rồi.”

Tô Bằng xoa xoa cổ tay, đi ra ngoài, chỉ thấy Lăng Tiêu Vũ y phục màu đỏ, trong tay còn cầm một thanh kiếm, chính là Vô Phong kiếm của mình đã bị Cát Ninh lấy đi, nàng đem kiếm đưa lại cho Tô Bằng.

“Tiêu Vũ, chuyện gì xảy ra vậy? Là ngươi thỉnh cầu thành chủ, để hắn thả ta ra sao?”

Tiếp nhận Vô Phong kiếm, Tô Bằng hỏi Lăng Tiêu Vũ.

“Ừm... Trải qua chuyện này, thủ lĩnh Cát Ninh đã bẩm báo cho cậu của ta, cậu rất tức giận... Ta sợ hắn vì chuyện của ông ngoại mà giận chó đánh mèo trút hết lên trên người ngươi, bèn mở miệng khuyên can... Có điều cũng may, mặc dù cậu rất giận, nhưng vẫn giữ một tia bình tĩnh, làm việc nghiêm minh, nghe xong mọi chuyện, cũng hiểu được ngươi không thể nào là hung thủ được, nhưng ấn tượng đối với ngươi có phần không tốt lắm, nói ngươi...”

“Nói ta thế nào?”

Tô Bằng nghe thế, liền hỏi.

“Nói ngươi giống như là sao chổi, hễ là liên quan đến ngươi, sẽ có người chết, đi đến chỗ nào chết ở chỗ đó...”

Lăng Tiêu Vũ nhìn nhìn Tô Bằng, sợ hắn tức giận, cẩn thận nói.

“Một đời đại hiệp, giết người như ngóe.”

Tô Bằng thuận miệng nói, sau đó quẳng ra lời này, nói.

“Cậu của ngươi còn nói gì nữa không?”

“Cậu nhìn rõ mọi việc, nói ngươi không có khả năng là hung thủ, nhưng nếu đã dính vào chuyện này, thì phải có trách nhiệm, muốn ngươi giúp đỡ điều tra, nếu nửa tháng không có kết quả, phải phạt nặng ngươi.”

Lăng Tiêu Vũ nói với Tô Bằng, Tô Bằng nghe thế, không khỏi lắc đầu, nói.

“Trở lại quận Giang Ninh, ta giống như lại trở về nghề chính, thành trinh thám... Có điều, cũng không khác nhau là mấy.”

“Tô đại ca ngươi định làm như thế nào?”

Lăng Tiêu Vũ hỏi Tô Bằng.

“Ta đi tìm vài bằng hữu, nhờ bọn họ thu thập một vài tin tức, xem thử có đầu mối gì hay không, hôm nay cám ơn ngươi, Tiêu Vũ, có điều ta hôm nay không thể đi với ngươi, gần đây có quá nhiều chuyện, ta phải xử lý một chút.”

Tô Bằng có phần áy náy nói với Lăng Tiêu Vũ, Lăng Tiêu Vũ nghe thế, nhẹ gật đầu, nói.

“Tô đại ca cứ tự nhiên.”

...

Tô Bằng rời khỏi đại lao quận nha, vừa mới đi lên trên đường, chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang bên tai.

Thở dài một tiếng, Tô Bằng tìm một con ngỏ nhỏ không người, đăng xuất khỏi trò chơi.

“Người có liên quan đến nhiệm vụ Cổ Kiếm sơn trang, tới họp!”

Vừa mới thoát khỏi trò chơi, Tô Bằng liền nghe thấy ở ngoài cửa, có người thông báo.

Tô Bằng đứng lên khỏi khoang trò chơi, đi đến chỗ bàn họp, Ninh Thải cùng một số người đã ngồi quanh bên bàn.

“Mọi người đều chia hai phần văn kiện, tổ chức nhân viên Cổ Kiếm sơn trang, còn có bản đồ kết cấu, xem thử có cái gì bổ sung không, nếu không có, ngày mai những bản vẽ này, sẽ được chuyển cho người của tổ Long Nha... Thời gian tấn công cụ thể, sẽ vào buổi tối ngày kia.”

Ninh Thải vỗ một chồng văn kiện trên mặt bàn, nói với mọi người chung quanh.

Tô Bằng đi tới, cầm một phần bản vẽ và văn kiện, lướt nhìn, thở một hơi nói.

“Nhân viên Cổ Kiếm sơn trang này sắp xếp thật cao cấp... Có điều, có cần thiết phải vội vàng như vậy không?”

“Không vội không được, loại nhiệm vụ này rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sớm hoàn thành thì sớm nhận được phần thưởng.”

Ninh Thải nói, Tô Bằng khẽ gật đầu, đột nhiên cảm giác có người đến bên cạnh mình.

Quay đầu nhìn lại, chính là Triệu Thu Tán Nhân đầu tiên trong tổ, chỉ thấy hắn đứng bên cạnh Tô Bằng, cũng cầm một phần bản vẽ, xem xét.

“Triệu Thu, chuyện của ngươi làm đến đâu rồi? Đều thông báo cho NPC trong trò chơi rồi chứ?”

Thấy Triệu Thu tới, Ninh Thải ngẩng đầu, hỏi hắn.

“Nên báo đều đã báo rồi, cũng không gửi thư cho phái Thanh Thành, nếu để cho người của phái Thanh Thành biết, nhiệm vụ này sẽ trở thành bọn họ thanh lý môn hộ.”

Ánh mắt Triệu Thu nhìn bản vẽ trên tay, nói với Ninh Thải.

“Được rồi, trước buổi tối ngày kia tập hợp những NPC kia đến Thanh Sơn trại, không có vấn đề gì chứ?”

Triệu Thu gật đầu, Ninh Thải xác định xong xuôi, nói.

“Được rồi, nếu không có vấn đề gì, mang theo một phần bản vẽ, ngày mai báo cáo tin tức cuối cùng, ngày mốt, rốt cuộc tấn công.”

Mọi người gật đầu tản ra, Tô Bằng cũng cầm bản vẽ, sau đó vừa đi, vừa nhìn, đi ra khỏi phòng log in của tổ Ám Kiêu.

“Tô Bằng?”

Lúc này, Tô Bằng chợt nghe đằng sau có người gọi mình, vừa quay đầu lại, nhìn thấy Triệu Thu Tán Nhân đầu tiên trong tổ.

“Hửm, có chuyện gì sao? Triệu ca?”

Trên mặt Tô Bằng lộ ra nụ cười hòa nhã trước sau như một, đứng lại hỏi hắn.

Triệu Thu mấy bước đã đi đến trước mặt Tô Bằng, nói.

“Đừng gọi ta như vậy, ta cùng lắm hơn người mấy tuổi, gọi là là Triệu Thu đi... Ngươi chơi tốt lắm, mấy tháng trước ta ở tổ Ám Kiêu, không có thuận lợi như ngươi vậy.”

“Đều cũng có kinh nghiệm của các tiền bối.”

Tô Bằng mỉm cười nói, trong lòng lại nghĩ Triệu Thu tại sao gọi mình?

“Đêm nay ăn cơm xong rồi, đến phòng nghỉ, cùng nhau uống chút bia nha, trò chuyện chút.”

Triệu Thu giống như không để ý tự đắc đề nghị nói.

“Được.”

Tô Bằng gật đầu, hắn cũng muốn gần gũi với Triệu Thu này, Triệu Thu khẽ gật đầu, nói.

“Ta ở phòng nghỉ chờ ngươi.”

Nói xong, hắn khẽ gật đầu, đi trước một bước.

“Hắn tìm ta có chuyện gì?”

Trong lòng Tô Bằng thầm nghĩ, mình cũng cầm tư liệu, đi về phía nhà ăn.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch