Ở giữa hầm, một tên nam tử bên Hội Tòng Cổ, trên cổ không ngừng chảy ra máu tươi, động mạch trên cổ của hắn đã bị kiếm cắt đứt, đang ồ ồ chảy ra máu, xem ra mệnh không còn lâu nữa.
Người này cũng không phải bị bọn Đường Huyền Chi giết chết, mà là mới vừa rồi nhìn thấy ngàn vạn còn rắn đang dâng lên, người này cảm thấy thà rằng tự sát cũng không nên bị rắn cắn chết, liền cứa một kiếm trên cổ mình, kết quả rắn độc một con cũng không hề cắn hắn, thế nhưng hắn lại tự giết chết mình.
“Giết bọn họ!"
Sau khi ngàn vạn con rắn bò đi, bọn người Đường Huyền Chi cùng với mọi người bên Hội Tòng Cổ mới phản ứng lại, tên lùn Phương Kinh Minh ngồi dưới đất không thể động la lớn.
Đường Huyền Chi lúc này một thân đều là chất lỏng dinh dính lưu lại sau khi rắn độc bò qua người, điều này làm cho hắn hết sức chán ghét, nhưng mà lúc này cũng chẳng quan tâm nữa, hắn quát một tiếng, một mảnh kiếm quang màu xanh bao phủ lấy bọn người của Hội Tòng Cổ.
Bốn hắc y nhân kia cũng đã kịp phản ứng, bốn người này cùng nhau xông lên, thi triển võ công, công kích vào bọn người Hội Tòng Cổ.
“Chúng ta lên!"
Ở trong thông đạo, Tô Bằng quát một tiếng, cầm bảo kiếm trong tay, là người đầu tiên phi thân xuống phía chiến đoàn ở dưới, Liễu Không, huynh đệ Bao thị, Hắc Diện Môn Thần, mẫu tử Tần bà bà đi theo Tô Bằng cùng nhau lao đến.
Những người này của Hội Tòng Cổ tuy rằng đều là cao thủ, nhưng chỉ có sáu người, còn có một người bởi vì sợ hãi rắn độc mà đã tự sát, bây giờ người có thể chiến đấu chỉ còn có một nửa, mà còn bọn người Tô Bằng thì lại có đến mười một người, so với đối phương nhiều hơn gấp đôi.
Hơn nữa còn có mấy người cao thủ như Đường Huyền Chi cùng với Tô Bằng, thêm cả đồng thi kia, so với năm người của Hội Tòng Cổ, mạnh hơn không chỉ một lần, rất nhanh đã bao vây năm người đó lại, áp chế xuống thế hạ phong.
Đường Huyền Chi đầu tiên là bị rắn độc vây khốn, lại bị rắn độc bò lên một thân, lưu lại một thân chất nhầy, vốn đã hết sức giận dữ. Lúc này, bảo kiếm của hắn quét trên dưới, mang theo một mảnh ánh xanh, quả nhiên hết sức bén nhọn, so với Giang Biệt Ly Tô Bằng từng gặp qua kia không hề thua kém chút nào.
Mà còn bốn người Hắc y nhân, bản thân võ công của họ đã đều thuộc về hàng cao thủ, càng có đồng thi kia. Thân thể cứng rắn hơn cả sắt thép, bị đối phương công kích phải, sợ là nó sẽ không bị thương mà còn tay của đối phương ngược lại bị chấn động đến đau nhức hồi lâu.
Về phần Tô Bằng, thấy Đường Huyền Chi cùng với đồng thi cao lớn kia hung mãnh công kích, mình cũng chỉ xuất ra sáu phần khí lực. Kiếm pháp bán thức thi triển ra, làm cho đối phương không thể nào gắng sức, còn có bọn người huynh đệ Bao thị ở bên cạnh hắn cùng nhau vây công, cảm giác công kích cực kỳ thoải mái, rất nhanh liền đã làm bọn người của Hội Tòng Cổ bị thương không nhẹ.
Năm người của Hội Tòng Cổ, tuy rằng võ công cũng không phải kém, nhưng dù sao nhân số quá ít, tổng chiến lực bị bọn người Tô Bằng nghiền áp. Không đến nửa khắc thì đã có hai người bị trọng thương, còn có một người bị một trong những kiếm của Đường Huyền Chi chặt đứt cánh tay, mà hai người còn dư lại, đều bị "Hắc y nhân” Cao lớn kia áp chế không thể cựa quậy.
"Rắc!"
"Á!"
“Chân của ta!"
Bọn người Tô Bằng tăng cường thế công, liên tục có mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên, đầu tiên là một trượng của Tần bà bà đập vào trên lưng một cao thủ đã bị trọng thương của Hội Tòng Cổ, đập hắn hộc máu quỳ xuống đất. Sau đó Hắc Diện Môn Thần lại dùng một cái xích sắt nện ở trên đầu người này, đập nát óc của người này.
Một cao thủ bị trọng thương của Hội Tòng Cổ khác, thì bị Liễu Không sử dụng ám khí tràng hạt, đánh phát nổ con mắt bên trái, lại bị song kiếm của huynh đệ Bao thị cùng nhau chém đầu xuống.
Tên cao thủ râu quai nón bị cụt một tay kia, thì ngay lúc nhảy lên lại bị Đường Huyền Chi một kiếm quét ngang. Kiếm quang màu xanh từ bắp chân hắn xẹt qua, lập tức hai cái chân nhỏ của hắn rơi xuống khỏi thân thể, mà phần trên của người hắn vẫn bay trên không trung, nhưng không có chân để chạm đất, "rầm” Một tiếng rơi trên mặt đất.
"Cốp!"
Tần bà bà vượt qua, dùng quải trượng bén nhọn đâm vào cái gáy của gã râu quai nón đã bị Đường Huyền Chi chém còn cái thân, lập tức người này cũng đi đời.
Hai gã cao thủ của Hội Tòng Cổ khác, nam tử mặt mũi giống như là thanh niên nhưng đã một đầu bạc trắng kia bị Hắc y nhân cao lớn cho một quyền ở bên ngực phải, bị đánh đến không ngừng nôn ra máu, hán tử đầu bóng lưỡng ở bên cạnh hắn rống to hai đấm xông lên Hắc y nhân cao lớn, nhưng mà sau khi đánh trúng, lại cảm giác mình giống như đánh vào trên thân thể được đúc bằng sắt đồng, đối phương lung lay cũng chưa từng lung lay, mà bản thân mình lại bị chấn động đến chết lặng mất đi tri giác, tay trái thậm chí cũng đã bị gãy xương.
“Chết!"
" Đại ca" trong đám Hắc y nhân kia la lên, hắn tiến lên đầu tiên là một chưởng đánh trúng nam tử đầu bạc này, mà còn Hắc y nhân cao lớn bên cạnh hắn đột nhiên huy động nắm đấm, một quyền đánh vào trên mặt người đầu trọc, lập tức mặt của gã đầu trọc kia liền lõm vào một nắm đấm, cả khuôn mặt đều bị méo mó, bay ra phía sau, ngã trên mặt đất bất động, khuôn mặt của hắn đã nhìn không ra gì nữa, chỉ có một cái hố lõm vào, bị đánh nát đầu, đã chết.
Nam tử đầu bạc bị song chưởng của " Đại ca" đánh trúng, nôn ra máu bay rớt ra ngoài, ngã trên mặt đất, trên mặt tràn đầy hắc khí, Tô Bằng ở một bên ngược lại biết rõ loại tình huống này, một chưởng này cùng với một chưởng mà Hắc bào nhân đánh vào mình ở trong đầm Thiên Nhãn kia giống nhau như đúc, đều là mang theo kịch độc.
Nam tử đầu bạc trên mặt đất, trong miệng phun ra máu, cũng đã có chút biến thành màu đen, ánh mắt hắn oán hận nhìn chằm chằm bọn người Tô Bằng, nói.
“Nếu như... Không phải là Hắc Bạch Song Sát bất hòa với chúng ta... Há có cơ hội của các ngươi... Ta không cam lòng!"
“Ngươi muốn chết nhanh hơn? Phật gia thành toàn ngươi!"
Liễu Không phía sau thấy người này còn chưa có chết đi, tung người nhảy tới, một chưởng vỗ vào cái trán của người này, người này lập tức thất khiếu chảy máu, mất mạng tại chỗ.
Lúc này, mấy người của Hội Tòng Cổ đã chết sạch sẻ.
Bên Tô Bằng, chỉ có Hắc Diện Môn Thần bị trúng một kiếm, Hắc y nhân bị gã đại hán đầu trọc đánh cho một quyền mà thôi.
“Sao lại không gặp Hắc Bạch Song Sát kia?"
Đường Huyền Chi nhìn thoáng qua những người nằm trên mặt đất này, hỏi mấy người Tô Bằng.
“Hắc Bạch Song Sát đi đánh lén người của Hội Thiên Song, tách ra khỏi bọn họ."
Một người trong huynh đệ Bao thị trả lời, sau đó đem chuyện Tô Bằng bắt được Thương Diêu của Hội Thiên Song, tìm được nhạc phổ điều khiển rắn cùng với Xà Địch tới đây đuổi rắn nói một chút.
“Ta cũng biết họ Tô này không có lòng tốt! Ngươi vừa rồi có phải là muốn cho những con rắn kia cắn chết ta phải không?"
Tên lùn Phương Kinh Minh ngồi ở trong hầm mỏ, nghe được lời của huynh đệ Bao thị, không khỏi lớn tiếng kêu lên, hắn mới vừa rồi bị bầy rắn hù dọa đến đái ra quần, lúc này đang ngập đầy lửa giận không biết tìm ai mà phát tiết, nghe thấy những lời này, cũng không để ý không thể hành động rống lớn nói với Tô Bằng.
Tô Bằng nghe vậy, lạnh lùng nhìn Phương Kinh Minh liếc mắt một cái, người này cho dù đã ra nông nỗi như bây giờ mà vẫn kiêu ngạo như thế, ngược lại có chút muốn tiễn hắn vào cõi chết.
“Được rồi!"
Tô thiếu hiệp cũng là vì muốn cứu chúng ta khỏi nguy khốn, rắn độc cũng không phải là dễ đuổi đi như vậy, điều này xảy ra ngoài ý muốn không thể tránh được."
Đường Huyền Chi mặt nhăn cau mày nói. Hắn tuy rằng cũng có chút bất mãn Tô Bằng cho rắn độc bò qua thân thể của mình, nhưng dù sao cũng là Tô Bằng đã cứu hắn ra khỏi vòng vây của bọn rắn độc, Đường Huyền Chi còn không đến mức không phân rõ đạo lý như vậy.
"Như vậy là nói, người của Hội Tòng Cổ, trừ bỏ Hắc Bạch Song Sát ỷ vào thân thủ bỏ đi đánh lén người của Hội Thiên Song ra, đã không còn một người nào nữa sao? Mà còn người của Hội Thiên Song, Thương Diêu đã bị giết chết. Lại bị Hắc Bạch Song Sát đánh lén giết chết một người, ngoài ra còn có một người không biết tung tích... Như vậy, bọn họ cũng còn dư lại chín người, so với nhân số của chúng ta vẫn còn thua?"
Đường Huyền Chi nghe kể xong, tổng kết nói.
“Đúng là như thế, Phương Kinh Minh bây giờ như thế nào? Có thể di chuyển được không?"
Tô Bằng nhìn thoáng qua Phương Kinh Minh đang ngồi ở một bên, hỏi Đường Huyền Chi.
“Hắn bị thương, còn bị rắn độc cắn một chút, đang dùng nội tức đem độc rắn bức ra, nhưng mà bởi vì thân thể hắn đặc thù, huyết mạch vận hành so với người bình thường nhanh chóng hơn nhiều, nếu hành động sẽ đem độc rắn dẫn vào trong máu. Đồng thời độc rắn cũng có chứa tác dụng gây mê, cho nên tạm thời không nhúc nhích được, nhưng chậm nhất là một canh giờ sau hắn liền có thể khôi phục bình thường."
Đường Huyền Chi nói với Tô Bằng.
“Chỉ có một canh giờ sao?"
Tô Bằng nghe xong, không khỏi thầm kêu đáng tiếc, một canh giờ quá ngắn, phỏng chừng huyết đấu còn chưa có kết thúc, bọn người Đường Huyền Chi xem ra cũng sẽ không buông tha cho người này. Nếu không mình ngược lại có thể thừa dịp hắn không cách nào hành động lấy đi tính mạng của hắn.
Suy nghĩ một lát, Tô Bằng vừa muốn đề nghị Đường Huyền Chi rời khỏi khu vực này, chợt thấy trong thông đạo của hầm mỏ có mấy ánh lửa, trong lòng liền cảnh giác. Quát lên.
“Người nào đấy?"
“Hội Phong Dương mời đến quả nhiên là cao thủ, nhanh như vậy đã toàn diệt toàn bộ người của Hội Tòng Cổ, mà mình thì một người cũng không chết. Thật sự là cao cường nha."
Trong lúc này ở đường hầm, có người âm thầm nói xuống phía dưới.
Bọn người Tô Bằng nương theo ánh sáng từ trên cây đuốc nhìn lại, chỉ thấy, trong thông đạo kia không biết từ khi nào thì đã bị người của Hội Thiên Song chiếm lĩnh.
Kẻ cầm đầu, chính là nam nhân mặt hẹp dài lúc trước Tô Bằng đã từng gặp qua kia, sau lưng hắn còn có tám người, đứng chung một chỗ, từ trên cao nhìn xuống bọn người Tô Bằng trong hầm mỏ.
“Người của Hội Thiên Song... Các ngươi định tới đây chiếm tiện nghi sao? Hội Tòng Cổ đã muốn không còn có thể tiếp tục chiến đâu, chỉ còn hai phe chúng ta huyết đấu, chỉ là người bên các ngươi hình như không có nhiều bằng chúng ta nhỉ."
Tô Bằng nhìn đám người của Hội Thiên Song ở phía trên, nói.
“Đấu với chúng ta? Cũng được thôi, chúng ta đi qua, mọi người liền đấu một trận công bằng nào, xem thử đến tột cùng là nai chết về tay ai."
Nam tử mặt hẹp dài nở nụ cười phóng đãng nói, hắn mang theo mọi người chậm rãi đi xuống phía dưới.
“Mọi người cẩn thận, mới vừa rồi tiêu hao sức lực cũng không nhỏ, không nên bị người của Hội Thiên Song chiếm tiện nghi!"
Đường Huyền Chi nói, hắn đem bảo kiếm tà tà chỉ vào người của Hội Thiên Song, trong thanh âm lộ ra hàn khí.
Bọn người huynh đệ Bao thị, mẫu tử Tần bà bà cùng với Liễu Không thì chậm rãi nhích tới gần Đường Huyền Chi, tạo thành trận thế, chuẩn bị nghênh chiến.
Chẳng qua là, Hội Thiên Song cùng với người cầm đầu là nam tử mặt hẹp dài lại tựa hồ như không nóng nảy, từng bước từng bước từ từ đi tới bọn người Tô Bằng, tốc độ của bọn họ cực kỳ thong thả, giống như là muốn đem khoảng cách mấy chục thước này đi thành một canh giờ vậy.
"Có gì đó không đúng..."
Không chỉ là Tô Bằng cảm giác đối phương dường như có chút không đúng, Đường Huyền Chi, thậm chí ngay cả Hắc Diện Môn Thần tựa hồ cũng cảm giác đối phương có mùi vị âm mưu.
Đường Huyền Chi thấy đối phương đi thong thả như thế, trong lòng nghi hoặc, nhưng không biết đối phương muốn làm cái gì.
Nhưng mà đột nhiên trong lúc đó hắn cảm giác được một trận choáng váng đầu óc, thân thể không tự chủ được lay động một chút.
Cảm giác được sự khác thường này, hắn không khỏi kinh hãi, dùng lấy nội tức cùng với thân thể của hắn, không có khả năng xuất hiện loại tình huống này.
Mà còn mẫu tử Hắc Diện Môn Thần, huynh đệ Bao thị, còn có Liễu Không, ba người trong hắc y nhân kia giống như đều bị ảnh hưởng vô hình, bắt đầu đứng không vững, giống như uống rượu say lung la lung lay.
Tô Bằng cũng cảm giác đầu mình dường như rất chóng mặt, mà còn dị thường của bọn người Đường Huyền Chi cũng làm cho hắn lập tức cả kinh, hắn cẩn thận ngửi một chút, bỗng nhiên ngửi được một mùi thơm hờ hững, như có như không.
Ngửi được hương vị này, Tô Bằng đột nhiên nhớ tới, lúc đối chiến Lô Khiếu Thiên kia, sau trận chiến chính là ngửi được cái mùi thơm hờ hững này.
“Bi tô Thanh Phong?"
Tô Bằng lay động một chút, rốt cuộc cảm giác đứng thẳng không được, ngồi trên mặt đất, đồng thời, trong miệng hắn kêu lên cái tên này...