“Năng lượng trong tế bào này... Không có cảm giác lưu chuyển, tinh lực huyết mạch của thân thể giống như tiêu hao vô cùng lớn... Cứ tiếp tục như vậy theo lí thuyết tốt giống như uống phải thuốc kích thích, mấy ngày không cần ăn ngủ... Nếu theo lí thuyết xấu, số tinh nguyên dồi dào này có lẽ đến khi vượt qua cực hạn của sự chịu đựng trong tế bào, ta có thể sẽ bị đột biến gien, tỉ lệ nhỏ biến thành siêu nhân, tỷ lệ thật lớn biến thành quái vật, hoặc là, liền dứt khoát bị hủy hoại gen hóa thành một bãi thịt nhão!"
“Muốn giải quyết được vấn đề này, hoặc là đem năng lượng phát tiết ra ngoài, hoặc là phải làm cho cường độ của thân thể tăng lên, tiềm lực của thân thể tăng lên, có thể chứa thêm càng nhiều năng lượng tinh nguyên."
Tô Bằng hít sâu một hơi, hắn ngay bây giờ mới biết được bí thuật này vì sao gọi là Bí thuật bắt mồi.
“Hóa ra, bí thuật này giống như ăn cơm... Ăn nhiều, là no cứng!"
Tô Bằng lau khô máu mũi mà mình chảy ra, cố gắng làm cho nội tức của mình bình phục một chút.
Nhưng chuyện này thì lại có hơi khó mà làm được.
Bí thuật bắt mồi thu lấy tinh khí tinh nguyên, cũng không phải là thoáng cái lập tức dưỡng cho thân thể của Tô Bằng, mà là duy trì liên tục chuyển hóa thành năng lượng của thân thể.
Tô Bằng mới vừa rồi, thân thể của bản thân bị một chút thương tổn, hơn nữa đấu liên tục ba trận, vốn thân thể cũng có chút hao tổn, những tinh khí kia hóa thành năng lượng vừa vặn bổ sung cho thân thể, cho nên cũng chẳng cảm thấy gì.
Nhưng thân thể bây giờ dần dần khôi phục trạng thái đầy đủ lại tiếp tục bổ sung năng lượng nên cũng có chút không thể tiêu hóa.
“Không có biện pháp... Cũng may là tinh khí của ba người kia với mình cũng không sai biệt lắm, còn chưa đạt tới trạng thái cực hạn, nếu không gen của mình thật sự sẽ bị hủy mất."
Trong lòng Tô Bằng bất đắc dĩ thầm nghĩ, mấy ngày nay sợ là phải chảy máu mũi vài ngày.
Nhìn thi thể của Quyền Thần Thi Thanh trên mặt đất, Tô Bằng thở dài một tiếng, mình cũng đã làm đến bước câu hồn rồi, thi thể này cũng bỏ đi.
Chuyện phấn hóa thi từ nay về sau chỉ có thể hóa một số thi thể của động vật khác lúc này cũng không vội.
Thi thể của Quyền Thần Thi Thanh này cứ để ở chỗ này đi.
Lắc lắc đầu, Tô Bằng nhặt bảo kiếm lên, thấy chung quanh không có chuyện gì đặc biệt cần chú ý nữa, liền thi triển khinh công bay đi.
...
Rất nhanh, Tô Bằng đã về lại rừng cây nhỏ kia.
Đồng thi vẫn còn ở nơi này, không biết do nguyên nhân gì, đồng thi mới vừa rồi mất đi cảm ứng với mình, Tô Bằng muốn xem xem đồng thi đã xảy ra chuyện gì.
Đi tới nơi rừng cây có hồ nước này, Tô Bằng lại thấy được Nhị Qủy cùng với Nhị Ma vừa mới chết đi.
Chẳng qua, trên người bọn họ lại không có hồn phách cường đại như Quyền Thần Thi Thanh, cho dù là có hồn phách cũng đều đã tiêu tán.
Tô Bằng nhìn thoáng qua, phát hiện không có cái gì đặc biệt, liền tiến vào trong rừng cây, tìm kiếm đồng thi.
Đi tới chỗ mới vừa rồi giao chiến với Phạm Thanh Âm và Thích Duy Tín, Tô Bằng liếc mắt một cái liền đã thấy được đồng thi.
Đồng thi đang đứng ở nơi đó, ngây ngốc ngây người không có phản ứng.
Đi đến trước mặt đồng thi, Tô Bằng quan sát một hồi, rốt cuộc phát hiện nguyên nhân mà đồng thi dị thường.
Nón tre trên đầu đồng thi sớm đã bị ném ở trong lữ điếm ở trấn Phù Lăng, lúc này đồng thi là đầu trọc lốc.
Mà ở trên làn da vàng đồng của đồng thi, ở chỗ giữa hai mắt, lúc này, đang được khảm một viên tràng hạt.
Tràng hạt kia toàn thân cũng là màu vàng, phía trên có một chữ Phật màu đen, lúc này ẩn ẩn phát ra hào quang, khắc ở chính giữa mặt của đồng thi.
Tô Bằng nhíu mày, đi ra phía trước, đưa tay cầm lấy viên tràng hạt được khảm ở giữa hai hàng lông mày của đồng thi, dùng sức rút ra.
"Bịch!"
Sau khi viên tràng hạt có chữ Phật ở giữa hai hàng lông mày của đồng thi được rút ra, Tô Bằng lập tức cảm giác được sự liên hệ với đồng thi lại được nối liền.
“Tràng hạt này... Không ngờ lại có một loại sức mạnh huyền diệu. Có thể khắc chế hồn phách, áp chế sự liên hệ giữa ta cùng với tàn phách của đồng thi?"
Tô Bằng cầm viên tràng hạt này ở trên tay, nương theo ánh trăng để quan sát.
Không cần phải nói, tràng hạt này nhất định là Thích Duy Tín để lại trên đồng thi.
“Phía trên tràng hạt này có niệm lực được cố định, ẩn ẩn phát ra hào quang... Tia sáng này, nếu như không phải là ta sử dụng ngưu nhãn lệ, chưa chắc đã nhìn thấy được, hẳn là thường xuyên đi theo cao tăng đại đức, lại trải qua bao năm tháng cho nên được nhiễm phật tính, đồng thi dù sao cũng coi như là tà vật, tràng hạt này đối với đồng, có hiệu quả trấn áp nhất định."
Trong lòng Tô Bằng thầm nghĩ.
“Tràng hạt nhất định là do Thích Duy Tín lưu lại, hắn ở vào giây phút cuối cùng, tuy rằng bị ta thu lấy tinh khí nhưng còn không có hoàn toàn mất đi sức mạnh, nhìn tràng hạt này, hẳn là một hạt được lấy ra từ một chuỗi tràng hạt, sau đó làm thành ám khí đánh vào giữa hai hàng lông mày của đồng thi... Nếu chỉ bàn về thủ pháp ám khí, Thích Duy Tín đúng là làm rất được."
vipvandan.
Tô Bằng thầm nghĩ, trong cửa Phật, cũng có đủ loại công phu sử dụng khí cụ, chẳng hạn như trên giang hồ người người đều biết công phu áo cà sa.
Đã có công phu áo cà sa, như vậy có công phu ám khí cũng chẳng có gì là lạ.
“Có điều, bản thân Thích Duy Tín hẳn là không có tu vi Phật đạo đến mức đó, bản thân hắn có lẽ có công lực nhất định nhưng không đến được loại trình độ thứ gì bên người cũng có thể trấn áp tà vật, hẳn là trưởng bối của Thích Duy Tín, ví dụ như các cao tăng ngang cỡ sư phụ của hắn, mới có năng lực bực này..."
Tô Bằng phỏng đoán như thế.
Tưởng tượng như vậy, Tô Bằng lại nhíu mày.
Hòa thượng trong Đại Không Tự rất nhiều, chí ít cũng có ba bảy loại.
Hạ đẳng thì như hòa thượng chạy việc vặt, chỉ học một chút công phu thô thiển để thân thể khỏe mạnh, những thứ khác thì thực lực không có bao nhiêu.
Trung đẳng thì như một số đệ tử bình thường, tuy rằng được Đại Không Tự lựa chọn làm võ tăng, nhưng người của Đại Không Tự nhiều lắm, những đệ tử này cũng là thực lực bình thường, cả đời chưa hẳn đã ra mặt.
Chẳng hạn như Liễu Không hòa thượng mà mình đã giết chết, chính là hòa thượng của Đại Không Tự, chỉ có điều chịu không nổi quy củ sâm nghiêm bên trong lại vô vọng được ra mặt, mới xin chủ trì bỏ đi thân phận của Đại Không Tự.
Mặt khác đẳng cấp cao nhất, chính là đệ tử trung tâm.
Những đệ tử này đều là tinh anh của một đời, có điều trong đó cũng hơi có chút khác biệt.
Lúc này, nhìn ám khí Phật châu mà Thích Duy Tín thi triển ra, thế nhưng lại mang theo Phật lực như vậy khiến Tô Bằng không khỏi đánh giá cao xuất thân của hắn.
Người cho Thích Duy Tín Phật châu này nhất định là người thân cận với hắn, võ công của Thích Duy Tín không kém, võ công của người nọ nhất định lại càng cao, lại thêm Phật hiệu cao thâm, ở trong Đại Không Tự nhất định cũng là một nhân vật không kém.
Hôm nay mình mặc dù không có muốn giết hòa thượng kia, nhưng hòa thượng kia chưa hẳn đã nghĩ như vậy, xem như là đã đắc tội đối phương rồi.
Ở trong mắt Thích Duy Tín, mình nhất định là một ma đầu, bản thân hắn không làm gì được mình, nói không chừng còn có thể mời người đứng phía sau của hắn ra tay.
Nếu thật sự mời ra một cao tăng, không nói đến đồng thi có phải là sẽ bị bị khắc chế hay không, đối phương nói không chừng sẽ có kỳ công bí thuật gì đó.
Dù sao, nơi này là thế giới của trò chơi Tử Vong Luân Hồi, ở trong thế giới này.pháp thuật thần diệu cùng với thế giới bình thường chỉ cách nhau một sợi chỉ.
Thở dài một tiếng, Tô Bằng lắc lắc đầu, nếu thật như vậy mình cũng không có cách gì khác, chỉ có thể tự cầu nhiều phúc.
Huống chi, Phạm Thanh Âm nếu nhận ra đường kiếm của mình, như vậy chuyện Giang Biệt Ly bị thương, sẽ cũng tính trên người mình.
Còn có Thánh nữ Lãnh Sương Nguyệt của ma đạo kia, không biết từ trong thạch quan thoát ra chưa, nếu đã thoát được vậy mình cũng đắc tội với nàng vô cùng thảm, nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho mình đâu.
Như vậy tính ra, đứng đầu chính đạo Đại Không Tự Từ Hàng Tĩnh Trai, thế lực liên minh ngũ thành của thế tục, Thánh nữ của Ma môn, mình đều đã đắc tội không nhỏ.
Ồ đúng rồi, còn có một Hoắc thiếu hiệp của phái Hằng Sơn, chính mình đã chém đệ đệ của người ta một cái cổ tay, chém ca ca một kiếm.
Người của danh môn đại phái cũng đã đắc tội không nhẹ.
“Ta đây có tính là đã gây thù với toàn bộ thiên hạ hay không đây?"
Tô Bằng nở nụ cười tự giễu, tự hỏi chính mình.
Lắc lắc đầu, Tô Bằng không muốn nghĩ đến vấn đề này nữa, dù sao thì đắc tội cũng đã đắc tội rồi.
“Đi được bước nào thì hay bước nấy đi, tóm lại bất kể như thế nào thì binh tới tướng đỡ, nước đến đất ngăn."
Trong lòng Tô Bằng thầm nghĩ.
Trong tay vuốt quan tài nhỏ bằng đồng kia, Tô Bằng điều khiển đồng thi đi ra ngoài rừng cây.
Ở ngoài bìa rừng, Tô Bằng lục soát thi thể mấy người đuổi giết mình kia, chỉ là cái gì cũng không phát hiện được.
Tô Bằng cũng không lưu tâm, cưỡi ngựa mang theo đồng thi, tiếp tục lên đường.
Đi hơn hai canh giờ, mới thấy nhà dân.
Đồng thi Tô Bằng đặt ở một chỗ bí ẩn, còn hắn lại phát hiện đã một thời gian dài không có rời khỏi trò chơi nên liền đăng xuất.
...
Trong hiện thực.
Tầng dưới trong tàu hàng đi Úc, Tô Bằng ở trong khoang thuyền.
Tô Bằng ở trên giường đột nhiên mở mắt ra.
Hắn xoa xoa thân thể, đầu rời khỏi máy chủ, người từ trên giường ngồi dậy.
“Rốt cuộc đã xử lý tốt một ít chuyện trong trò chơi."
Nhúc nhích thân thể một chút, Tô Bằng ngồi dậy.
Hắn lần này đăng nhập, khoảng chường mười sáu tiếng đồng hồ, trong hiện thực không có ăn uống gì cả cũng không có đi vệ sinh.
Kể từ khi ở trên thuyền sau khi đăng nhập vào trò chơi, ngày đầu tiên là từ Tô Châu chạy tới Cống Châu, ngày hôm sau đi đến thôn hoang vắng, làm Giang Biệt Ly bị thương nặng. Gặp được Phạm Thanh Âm cùng với Lãnh Sương Nguyệt, ở chỗ Trương Điền thị chiếm được bí thuật.
Ngày thứ ba, ở thành Lang An được mời chào đến liên minh ngũ thành, sau đó ngày thứ tư, ngày thứ năm đều là trải qua ở liên minh ngũ thành.