“Khinh thường quá đó! Giá trị của bọn người A Triết rất cao, có lẽ Từ Khản cùng bọn họ nói chuyện không thành, muốn bắt cóc bọn họ điều khiển bọn họ làm việc cho mình!”
Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng, nếu như trước đây hắn vẫn sẽ không nghĩ như vậy, nhưng ngày hôm nay ở trên buổi đấu giá nhìn thấy Vũ Y Nghê Hồng kia, Tô Bằng mới biết được giá trị của bọn họ.
Nhìn thời gian gửi tin nhắn, đại khái hai mươi phút trước.
“Thời gian còn kịp!”
Trong lòng hắn nghĩ, lập tức, dùng di động kiểm tra bản đồ, đã tìm được vị trí khách sạn quốc tế Canberra.
Khách sạn kia cách biệt thự Tô Bằng, chẳng qua hơn mười cây số, hơn mười phút đi đường mà thôi.
Lúc này Tô Bằng vọt người dậy, cất máy chủ vào góc tối, sau đó từ trong ngăn kéo lấy ra súng ngắn, kiểm tra xong đạn dược đồng thời mang theo một băng đạn tự động, sau đi ra bên ngoài.
Từ trong ga-ra, Tô Bằng lôi chiếc xe máy ra, trong xe đầy ắp xăng, Tô Bằng lái xe, chạy như bay về hướng khách sạn quốc tế Canberra.
...
Mười phút sau, Tô Bằng chạy tới khách sạn Canberra.
Lúc hắn đến khách sạn, đúng lúc, hắn nhìn thấy cửa khách sạn, một thiếu niên dáng vẻ giống như A Triết, bị mấy nam nhân đẩy vào trong một chiếc xe ô tô phủ rèm, chiếc xe nổ máy, băng băng lao đi.
“Đến chậm một bước sao?”
Tô Bằng thấy, trong lòng trầm xuống.
Hắn rồ máy đuổi theo chiếc xe ô tô kia.
Chiếc xe ô tô màu đen kia, và mô tô của Tô Bằng, một trước một sau, cùng gắt gao chạy về một hướng.
...
Trên chiếc xe ô tô kia, đám người thiếu niên A Triết, Phương Huyền Nhã ngồi ở hai hàng sau, ở bên cạnh bọn họ, chen thêm bốn người nam nhân nhìn qua có vẻ như vô cùng hung hãn.
Bốn thiếu niên này, đều im lặng, có điều không ngừng liếc mắt ra trao đổi với nhau, dường như đang có kế hoạch gì đó.
Một tên da đen mặc Tây phục, ngồi ở vị trí phó lái, ánh mắt hắn đột nhiên nhìn thẳng kính chiếu hậu, nói.
“Đằng sau dường như có một chiếc xe máy đang bám theo chúng ta.”
Lái xe chính là một tên châu Á, nhưng lại không phải Từ Khản, hắn cũng liếc mắt nhìn thông qua kính chiếu hậu, nói.
“Đúng vậy, người kia dường như đang đuổi theo chúng ta... Có người nhận ra hắn chứ?”
Bốn tráng nam ngồi ghế đằng sau cũng quay đầu hoặc liếc nhìn thông qua kính chiếu hậu, đều lắc đầu.
“Xem ra là đến vì đám nhóc này. Chuyện lão đại giao cho chúng ta, tuyệt đối không thể làm hỏng, Lý, cắt đuôi hắn.”
Người da đen liếc nhìn đằng sau, nói với người lái xe.
Người trên vị trí lái gật đầu, lập tức nhấn ga, chiếc xe đột nhiên tăng tốc, bắn vọt đi như một thanh kiếm sắc bén.
...
Tô Bằng ở phía sau, cảm thấy đối phương đang tăng tốc.
“Bị phát hiện rồi!”
Trong lòng Tô Bằng đã hiểu, mình cũng bắt đầu tăng tốc.
Một chiếc xe mô tô, cứ như vậy truy đuổi trong đêm tối.
Dần dần, Tô Bằng phát hiện, phương hướng chạy của chiếc xe này, dường như đang chạy về đường cao tốc Sydney.
“Bọn họ muốn đi Sydney?”
Trong lòng Tô Bằng thầm nghĩ, có điều lập tức kịp phản ứng, nếu như là bắt cóc, bọn họ có thể sẽ đem bốn thiếu niên này rời khỏi Úc, theo góc độ nhập cư trái phép mà nói, Canberra dễ dàng hơn Sydney nhiều.
Lúc này, chiếc xe kia đột nhiên quẹo gấp, quẹo lên đường cao tốc Sydney.
Tô Bằng lúc này, đã xác định mục đích của bọn họ, xe máy tăng tốc đuổi theo.
Trên con đường cao tốc này, xe cộ rất ít, Tô Bằng nhìn thấy, chỉ có mình và chiếc xe kia.
Tô Bằng chuẩn bị tiếp tục tăng tốc, lúc tiến tới, đột nhiên trong chiếc xe vươn ra một cánh tay.
Trên cánh tay kia, cầm một khẩu súng ngắn, trực tiếp nổ hai phát súng về hướng Tô Bằng.
“Pằng! Pằng!”
Hai tiếng súng vang lên liên tục, viên đạn sượt qua bên sườn thân xe Tô Bằng một mét.
“Mẹ nó!”
Tô Bằng thấy thế trong lòng cả kinh, trong lòng mắng to, đối phương thật là quyết đoán.
Hắn lập tức điều chỉnh vị trí xe, tránh sang vị trí phía sau xe súng ngắn không bắn được.
Bàn tay vươn ra trong chiếc xe phía trước, rụt về.
“Ngươi cho ta không có súng chắc?”
Tô Bằng thấy thế, một tay lái mô tô, đưa tay từ bên hông lấy ra súng ngắn, hướng về phía bánh xe ô tô trước mặt, nổ hai phát súng.
Kỹ thuật bắn súng của Tô Bằng vốn không tệ, nhưng trong bóng đêm, xe lại có chút xốc nảy, không có bắn trúng, chỉ bắn vào biển số xe.
Người điều khiển phía trước nghe thấy tiếng súng, lập tức không chạy băng theo đường thẳng, mà lại vòng vèo uốn lượn thành hình chữ S, tay súng trên xe thừa dịp này, vươn tay ra không ngừng nổ súng về phía sau.
Tô Bằng lại không ngừng điều khiển xe máy tránh né, kỹ thuật bắn súng của đối phương dường như chuẩn xác hơn cả Tô Bằng, vài phát súng thiếu chút nữa bắn trúng xe Tô Bằng.
Nhìn thấy như vậy, Tô Bằng đột nhiên trong lòng sinh ra một cổ tức giận, hắn cũng không biết làm sao nhắm cho chuẩn, đột nhiên vung tay lên, bắn ra một phát súng.
Chỉ là, một phát súng này không biết có phải nhờ may mắn hay không, bất ngờ giống như kỳ tích bắn trúng cánh tay tay súng vươn tay ra khỏi cửa xe, chỉ nghe trong xe truyền đến tiếng kêu đau đớn, cánh tay kia rụt trở về.
Tô Bằng thấy thế, trong lòng tung hô thật may mắn, lại tăng tốc, vùn vụt xông tới.
Xe máy của hắn gần như chạy song song với chiếc xe kia, Tô Bằng nổ súng bắn xéo vào vị trí tay lái phụ trong xe, chỉ là góc độ phát súng này khá là đặc biệt, giống như không bắn vào người, ngược lại cửa xe thủy tinh tay lái phụ bị bắn vỡ thành vụn nhỏ.
Tô Bằng nhìn thấy trên ghế phó lái, ngồi một người da đen, lúc này đang ôm cánh tay nhe răng trợn mắt, trên vị trí lái, một nam tử châu Á đang lái xe.
“STOP!”
Tô Bằng một tay cầm, chỉ vào người điều khiển bên trong, quát ra lệnh hắn.
Lúc đó, thùng xe đằng sau đột nhiên truyền đến tiếng súng, đằng sau còn có tay súng! Người nọ cách cửa sổ thủy tinh, một phát bắn về phía Tô Bằng!
Có điều viên đạn xuyên qua thủy tinh, ít nhiều có chút thay đổi quỹ đạo, viên đạn kia, gần như dán vào mái tóc Tô Bằng.
Thân thể Tô Bằng chấn động, lập tức bám vào trên xe máy, đè thấp cơ thể cực hạn, sau đó hơi thả chậm tốc độ xe.
Chiếc xe vượt qua bên cạnh Tô Bằng, lúc này, khoảng cách đôi bên chẳng qua chỉ có một mét, Tô Bằng bắn một phát súng vào lốp xe phía sau chiếc xe ô tô kia.
“Bùm!”
“Két két!”
Lập tức, lốp xe chiếc xe kia bị nổ tung, lõi thép bên trong dưới chuyển động quá nhanh phát ra thanh âm chói tai, quỹ đạo chuyển động của chiếc xe này, cũng lắc lư trái phải, cuối cùng dường như là lái xe giẫm phải phanh xe, cả chiếc xe trượt dài ra ngoài, dần dà dừng lại.
Tô Bằng lái mô tô, cũng dần thả chậm tốc độ, đang muốn dừng lại ở gần đó, đột nhiên cửa xe thùng xe phía sau bung ra, ba gã đàn ông lực lưỡng lao ra, hai người cầm lấy súng ngắn, một người khác cầm AK47 trong tay, nổ súng liên hồi về phía Tô Bằng.
Tô Bằng đoán được đối phương sẽ nổ súng, tốc độ xe máy lúc này của hắn cũng không cao, ngay lúc sắp tiếp cận chiếc xe kia đột nhiên hất đầu, thân thể của hắn từ xe máy nhảy xuống. Xe máy cũng dưới tác dụng quán tính ngả nghiêng lao vào mấy người bên dưới chiếc xe kia.
Hai gã cầm súng ngắn ở hai bên, nhanh chóng nhảy lên tránh qua xe máy, nhưng nam nhân cầm AK47 lại bị đồng bọn chặn lại hướng tránh né, bị xe máy va mạnh vào cơ thể!
Người này lập tức phun ra một búng máu, AK47 cầm trong tay cũng không giữ được, họng súng chĩa thẳng bắn lên trời.
Tô Bằng từ xe máy nhảy xuống, thân thể nửa ngồi, đang ngồi xổm bắn tỉa, bắn ba phát vào tay súng bên phải.
Ba phát súng hình chữ phẩm bắn vào người hắn, cho dù đối phương tránh né thế nào, ít nhất cũng sẽ bị trúng một viên đạn.
“Pằng!”
“Pằng!”
“Pằng!”
Tô Bằng bắn ra ba viên đạn, một viên bắn vào trên cửa xe, hai viên bắn trúng vào mục tiêu. Một viên bắn vào trên đùi đối phương, một viên bắn vào bụng, lập tức thân thể tay súng kia mềm nhũn, gục xuống đất.
Mà lúc này, người da đen trên ghế phó lái cũng nhảy xuống, hắn đổi thành tay trái cầm, cùng tay súng còn lại kia chĩa súng bắn Tô Bằng.
Nhưng vào lúc này, trong xe bất chợt bốc lửa, một thiếu niên mãnh liệt bổ nhào ra ngoài, trên tay bốc lửa, con dao chém vào trên cổ tay tên cầm súng nhảy ra trước kia.
Tay súng kia kêu đau một tiếng, lảo đảo về phía sau, lại bị bàn tay bốc lửa của thiếu niên nắm chặt cổ tay, hắn bị đau, súng ngắn trong tay rớt xuống, bị thiếu niên cướp được.
Người da đen mặc Tây trang bởi vì bị thương, phản ứng chậm một nhịp, hắn muốn nổ súng vào Lương Diệu Bang cầm dao lửa kia, nhưng lại bị Tô Bằng nả súng, một phát bắn trúng cổ, một phát bắn vào bả vai, ngã xuống mặt đất.
Lúc này, trong xe cũng vang lên một tiếng súng, ngay sau đó, một người nam nhân từ trong xe ngã ra ngoài.
Trên mặt A Triết mang theo vết thương, cầm trong tay một khẩu súng, từ trong xe chui ra.
“Thiếu niên này thật độc ác...”
Tô Bằng thấy thế, biết A Triết có lẽ đã giết chết một người trong xe.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên Tô Bằng nghe thấy Lương Diệu Bang và A Triết đồng thời hô quát, hai người cầm súng ngắn đồng thời nổ súng vào trong xe.
Bên trong lại vang lên một tiếng kêu đau đớn, Tô Bằng từ thủy tinh vỡ ghế phó lái nhìn thấy, tên châu Á ầm laái kia, tay cầm một thanh dao găm muốn tấn công, nhưng lại bị Lương Diệu Bang và A Triết đồng thời nổ súng bắn chết.
“Chết cả rồi?”
Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng, hắn nhanh chóng đi qua, nhìn thấy một phát súng trên cổ người da đen kia, máu đã không ngừng được, mắt thấy sắp chết, còn tên bị xe máy đụng phải kia, trong miệng trào máu, có lẽ là xuất huyết bên trong.
“Ngươi là ai? Tại sao đuổi theo chiếc xe này?”
Nhìn thấy Tô Bằng đi tới, A Triết cùng Lương Diệu Bang đồng thời nhấc súng, hỏi Tô Bằng.
Tô Bằng nghe thế, lúc này mới nhớ tới, mình hôm nay bởi vì đi tham gia đại hội Tán Nhân, cho nên đã dịch dung.
“Là ta, Tô Bằng.”
Tô Bằng nói, hắn không có che dấu âm thanh, nói với hai người.
“Tô tiên sinh?”
Nghe Tô Bằng nói thế, A Triết cùng Lương Diệu Bang đồng thời sửng sốt, bọn họ nhìn mặt Tô Bằng, trên mặt lộ ra biểu tình không thể tin được.
“Bây giờ đừng hỏi nhiều như vậy, mấy ngày hôm trước các ngươi đụng phải ta, được ta đưa về nhà, nói rất nhiều điều, vừa rồi Phương Huyền Nhã còn gửi tin nhắn cho ta, ta liền chạy tới đây, đúng lúc nhìn thấy các ngươi bị bắt đi.”
Tô Bằng nói, sau đó nhìn A Triết mặt đầy cảnh giác nói.
“Ta biết A Triết ngươi lòng nghi ngờ nặng, có điều bây giờ không phải là lúc, nơi này chết sáu người, cảnh sát trong nửa giờ sẽ đến đây, không thoát thân, các ngươi cho dù vị thành niên cũng đối mặt với tố cáo trọng tội, không muốn ngồi tù, thì mau chóng xử lý nơi này với ta!”
Nghe Tô Bằng nói vậy, sắc mặt A Triết cùng Lương Diệu Bang lập tức biến đổi.
Lúc này, Bỉ Lợi và Phương Huyền Nhã cũng từ trong xe chui ra, Tô Bằng nói với bọn họ.
“Các ngươi mang xác chết trong xe ra, phía sau xe này có lẽ có đồ dự phòng, cùng ta thay lốp xe, ta dùng xe này đưa các ngươi rời khỏi đây!”
“Ta không tin ngươi! Trừ phi ngươi bây giờ biến thành hình dạng trước mặt!”
A Triết siết chặt súng trong tay, nói với Tô Bằng.
Tô Bằng hừ một tiếng, trong bốn thiếu niên này A Triết có lòng đa nghi nhất.
Có điều hắn vốn đã muốn nói rõ ngọn ngành với bốn thiếu niên này, cũng không che dấu, sử dụng thủ pháp mát xa độc môn của mình, trên tay mang theo một ít nội lực, bóp nhẹ lên gương mặt mình.
Khi tay của hắn bỏ ra khỏi gương mặt mình, đã khôi phục lại hình dạng như cũ.
Mấy người A Triết Lương Diệu Bang trợn mắt há hốc mồm, Tô Bằng nói.
“Đừng lo lắng, mang người lái xe ra đây, những người khác cùng ta đổi lốp xe.”