Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 312: Huyễn Giới Thạch.

Chương 312: Huyễn Giới Thạch.




Sau đó, Tô Bằng lại click vào hai bài post rao bán Long quy nội đan, phát hiện Long quy nội đan hai trăm năm, được bán ra với giá là bảy trăm vạn USD, hoặc là sáu trăm lượng hoàng kim, Long quy nội đan một trăm năm mươi năm, là bốn trăm vạn USD, hoặc là ba trăm lượng hoàng kim.

"Rẻ như vậy sao... Thật dễ dàng mua về."

Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ, nhìn một chút, Tô Bằng phát hiện dùng USD mua thì rẻ hơn, mà sản phẩm là đảm bảo được giao dịch, đã đem sản phẩm gởi lại ở chỗ đại lý trong trò chơi của Tê Tiên Cư, chỉ cần trả tiền là có thể gửi qua bưu điện ở trong trò chơi cho mình.

Tô Bằng liền mua Long quy nội đan, địa chỉ thì là địa chỉ hành y đường ở Lương Châu, đến lúc đó mình chỉ cần chờ là có thể mua được một viên nội đan.

Sau khi trả tiền, trong lòng Tô Bằng hiếm thấy thoải mái một chút, rốt cuộc, mấy thứ dược phẩm để trị liệu thương tổn trên thân thể của mình cũng đã gom góp xong...

Hội nghị người chơi cá nhân hôm nay không có gì đặc biệt, sau khi Tô Bằng mua Long quy nội đan thấy không có hoạt động gì khác, liền rời khỏi trước.

Ngồi xe taxi lượn một vòng, Tô Bằng trở lại biệt thự của mình.

Đem hệ thống phòng hộ của biệt thự mở ra, Tô Bằng đi tới phòng máy của mình, trực tiếp đăng nhập vào trò chơi.

...

Nơi Tô Bằng xuất hiện ở trong trò chơi, vẫn là trong hậu hoa viên trang chủ Mục gia trang ngày hôm qua tiến hành bán đấu giá kia.

Lúc này người đăng nhập không tính là nhiều lắm, đại khái chỉ có mười mấy hai mươi người chơi, có vài người đang nói chuyện phiếm với nhau, có người thì muốn đi đến tiền đường ở trước tìm kiếm gì đó để ăn.

Tô Bằng nhìn mặt trời một chút, trong trò chơi đại khái là khoảng buổi trưa, buổi đấu giá của ngày hôm qua bắt đầu vào lúc buổi chiều trong trò chơi, bây giờ còn cách một khoảng thời gian.

Hắn nhớ tới, mình đã đáp ứng Mục Hiểu Tùng, nếu có thể sẽ giết trang chủ Mục gia trang, chẳng qua là ngày hôm qua sau khi mình tới đây, ngoại trừ hộ viện bên ngoài cửa, liền không thấy được trong nhà này còn có sự tồn tại của NPC nào khác.

“Đúng rồi, không phải là còn có một Phong Thiếu sao? Hắn không phải nói cái chỗ này là hắn mượn từ bằng hữu trong trò chơi sao? Phỏng chừng đó chính là trang chủ Mục gia trang, ta đi tìm hắn xem, xem thử có thể hỏi ra tin tức gì hay không."

Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ, cho nên liền đứng dậy, đi đến tiền đường.

Chỉ là tìm một vòng, Tô Bằng cũng không thấy được bóng dáng của Phong Thiếu Vũ, có thể người này còn chưa có login cũng nên, trong lòng Tô Bằng suy nghĩ.

Đang lúc có chút phiền muộn, Tô Bằng đột nhiên cảm giác, ngọc bội ác ý của mình bỗng nhiên có chút phản ứng.

Có điều, phản ứng lần này không phải là có người muốn công kích mình mà là một tia ý niệm, muốn khẩn cầu trao đổi ý niệm với mình.

"Hừm, nhiều ngày như vậy ta cũng thiếu chút nữa quên mất hắn."

Tô Bằng nhớ tới, trong ngọc bội ác ý của mình, vẫn còn giam giữ linh thể của Quyền Thần Thi Thanh.

Một tia ý niệm của Tô Bằng truyền tới, liên hệ với linh hồn của Thi Thanh trong ngọc bội ác ý.

“Chủ thượng.. Ta phục rồi... Xin ngươi không cần phải tiếp tục luyện hóa ta, muốn hỏi ta cái gì, ta liền nói cái đó, chỉ cầu xin chủ thượng đừng tiếp tục luyện hóa ta nữa, Thi Thanh quỳ xin chủ thượng!"

Vừa liên hệ với linh hồn Thi Thanh trong ngọc bội ác ý, Tô Bằng liền đã "thấy" được linh thể của Thi Thanh trong ngọc bội ác ý đang không ngừng khóc rống chảy xuống từng giọt nước mắt, quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu, khẩn cầu nói với Tô Bằng.

“Ha ha..."

Tô Bằng thấy thế, không khỏi khẽ cười, Nhiếp Hồn Thuật của mình mấy cái khác không được chứ luyện hóa linh thể tuyệt đối là cực hình đệ nhất, cho dù là con người sắt đá cũng sẽ bị luyện hóa thành nước thép. Thi Thanh này cũng chưa tính là người có ý chí đặc biệt kiên định, lúc này mới bị luyện hóa một lần đã hoàn toàn chịu thua.

“Cũng tốt, xem ra ngươi cũng biết lợi hại. Như vậy liền nói một chút, ngươi làm sao biết Tử Hà Môn, lại tu hành phương pháp công kích ý niệm như thế nào?"

Tô Bằng truyền lại tin tức nói với linh thể của Thi Thanh.

"Vâng... Chủ thượng, ta nói toàn bộ, ta nói toàn bộ..."

Linh thể của Thi Thanh khóc rống rơi nước mắt, quỳ ở nơi đó, triệt để đem toàn bộ mọi chuyện nói một lần.

Tô Bằng nghe xong, dần dần cũng hiểu được, Thi Thanh vì sao biết rõ nhiều chuyện của Tử Hà Môn như vậy.

Căn cứ vào những điều mà Thi Thanh nói, hắn lúc còn trẻ, vốn chỉ là một người miền núi trong thôn núi, chẳng qua là ngẫu nhiên cứu được một lão giả bị lăn xuống từ vách núi, trải qua một phen cứu trị đã cứu sống lão giả kia.

Lão giả kia cảm tạ ân cứu mạng của Thi Thanh, nói một chút truyền thừa của sư môn, tự xưng chính là truyền nhân của Tử Hà Môn.

Chẳng qua là lão giả này dường như bởi vì động thủ với người khác, bị thương rất nặng, võ công gần như mất đi chín phần.

Nhưng mà, kiến thức về võ công của lão giả lại cực kỳ cao thâm, chỉ điểm cho Thi Thanh không ít võ công.

Nhưng Thi Thanh này, càng học võ càng cảm giác bản thân lão già rất bí hiểm, nhưng, hắn lại biết, lão già mang bộ võ công trọng yếu của mình giấu kín, không có dạy cho hắn.

Bởi vì hắn đã nhìn thấy qua, lúc thương thế của lão giả kia còn chưa có khôi phục hoàn toàn, có một lần cùng với Thi Thanh cùng nhau vào núi tìm dược vật trị liệu cho thương thế, gặp được một con gấu đen. Võ công lúc ấy của lão nhân kia một phần cũng chưa khôi phục được, nhưng mà hắn chỉ ngắt xuống một cọng cỏ, bổ vào hư không một chút, không gặp sử dụng bất kỳ chiêu thức gì đã đánh chết con gấu đen kia gục trên mặt đất.

Về sau, Thi Thanh nói bóng nói gió, không ngừng hỏi thăm, mơ hồ đã biết võ công này gọi là kiếm ý, nhưng lão giả kia nhất quyết không truyền cho hắn.

Dần dần, Thi Thanh sinh ra sự phẫn uất, cho rằng lão giả này luôn luôn ẩn dấu tài hoa với mình.

Mà còn hắn thấy trên người lão giả kia, hình như có cất giấu một quyển bí tịch, cho là bí tịch kiếm ý mà lão già không chịu truyền kia, vì vậy đã nổi lên lòng xấu xa.

Hắn thừa dịp lão già đối với hắn hết sức tín nhiệm, nhân lúc không phòng bị, đã bỏ vào bên trong thức ăn của lão già một loại độc dược đặc biệt ở chỗ bọn họ.

Độc dược kia vô cùng mãnh liệt, võ công của lão già cũng chưa có khôi phục, lúc ấy đã bị Thi Thanh độc chết.

Mà còn chuyện sau đó, cuốn bí tịch trên người lão già đã chết kia cũng đã bị Thi Thanh chiếm được.

Chỉ là, chữ trên bí tịch, không phải là văn tự bình thường, hắn cũng không nhận ra.

Trong lòng Thi Thanh phẫn hận, lại lục soát một lần, nhưng chỉ tìm thấy một miếng sắt có hoa văn đặc thù cùng với một cục đá kỳ quái trên người lão giả này, ngoài ra không còn vật gì khác, khiến hắn cực kỳ thất vọng.

Dưới tâm trạng thất vọng, để hủy thi diệt tích, hắn tốn một ngày, chặt rất nhiều củi gỗ, muốn lão già lão già đốt thành tro cốt, như vậy sẽ không có ai có thể tra ra là hắn độc chết lão già này.

Nhưng mà lúc mới đốt được một nửa, trên bầu trời đột nhiên trút xuống một trận mưa, nước mưa giội tắt đống lửa đang đốt lão già.

Nhưng, trong đống lửa, bỗng nhiên huyễn hóa ra đủ loại hình ảnh, Thi Thanh lúc ấy tưởng là linh hồn hiển linh, giật mình chết khiếp, nhưng mà sau một lúc lâu mới phát hiện, những hình ảnh kia, tựa hồ là một bộ quyền pháp không tầm thường.

Hắn cái gì không tốt nhưng được một ưu điểm chính là trí nhớ đặc biệt tốt, hắn lúc ấy mừng rỡ như điên, liều mạng ghi nhớ bộ quyền pháp này này lại.

Chỉ là bộ quyền pháp kia chỉ xuất hiện được một nửa, sau khi trận mưa rào kia ngừng lại thì hình ảnh cũng không thấy nữa.

Thi Thanh cảm thấy thất vọng, hắn ở đó lục lọi hồi lâu, phát hiện miếng sắt cùng với cục đá kia thế nhưng lại không có bị thiêu hủy, mà hoa văn kỳ quái trên miếng sắt kia cũng không thấy nữa.

Thi Thanh suy nghĩ một hồi, cảm thấy hẳn là quyền pháp được biến ra từ miếng sắt cùng với hòn đá này, hai thử này hẳn là bảo vật, liền không có thiêu hủy đi mà còn mang theo bên người.

Sau đó, Thi Thanh liền nghiên cứu miếng sắt cùng với hòn đá này, một lần nghiên cứu đến tận đêm khuya, hắn liền ngồi ở trên giường, tay cầm hòn đá cùng với miếng sắt lơ mơ ngủ. Ai ngờ được sau khi ngủ, thế nhưng lại tiến vào trong một ảo cảnh.

Tại bên trong ảo cảnh này, dường như khắp nơi đều là rắn độc màu đen, Thi Thanh giãy dụa một trận, nhưng không cách nào tỉnh lại khỏi ảo cảnh được.

Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể thử giết sạch những con rắn độc ở trong ảo cảnh này, hơn nữa sử dụng quyền pháp học được ở trong miếng sắt ngày đó ở bên trong ảo cảnh tu hành.

Thật lâu sau, hắn mới giết sạch những con rắn độc ở trong ảo cảnh kia, từ trong ảo cảnh giãy dụa ra ngoài.

Trong hiện thực, thân thể của hắn đã cực kỳ hư nhược rồi. Dựa vào mức độ đói khát mà ngẫm, hẳn là đã có ba bốn ngày không ăn không uống rồi.

Nhưng mà, Thi Thanh lại phát hiện, mình mơ hồ nắm giữ một chút phương pháp công kích thần hồn, hắn thi triển quyền pháp tu hành ở bên trong ảo cảnh, tựa hồ có thể đối với một số có linh trí tương đối nhiều sinh ra một chút ảnh hưởng, chẳng hạn như con chó vàng nhà hắn...

Thi Thanh mừng rỡ như điên, mà hắn phát hiện, hòn đá thần bí kia dường như mờ đi không ít.

Cứ như vậy, Thi Thanh từ từ phát hiện, hòn đá thần bí kia thế nhưng lại có thể mang hắn đi vào ảo cảnh, mỗi lần cũng đều tiến vào sơn cốc tràn ngập rắn độc kia, chỉ cần giết sạch rắn độc là hắn có thể ra ngoài ảo cảnh. Hơn nữa thần hồn cũng nhận được sự phát triển nhất định, cũng thu được năng lực thần hồn công kích.

Cứ như vậy, hắn ở trong thôn núi tu hành hơn ba năm. Rốt cuộc đem quyền pháp thu được trong miếng sắt tu luyện tới cảnh giới thành tựu, đồng thời, ở trong ảo cảnh rắn độc kia, cũng đã tu hành được năng lực công kích thần hồn đến một mức độ nhất định.

Chẳng qua là lúc đó, hòn đá nhỏ kỳ quái kia của hắn cũng giống như đã hao hết năng lượng, vỡ tan.

Sau đó, hắn liền đâm đầu vào trong chốn võ lâm, hắn dần dần phát hiện bộ quyền pháp thu được trong miếng sắt kia, thật sự là vô cùng lợi hại, trong võ lâm gần như đánh khắp thiên hạ.

Dần dần, Thi Thanh cũng từ từ thành danh, thu hoạch cũng được khá nhiều, võ công cũng dần dần cao thâm, càng làm cho hắn mừng rỡ như điên, chính là hắn ở trên một số buổi đấu giá kỳ trân dị bảo, lại gặp được loại hòn đá có thể dẫn người tiến vào ảo cảnh này.

Hắn nhờ thế mới biết, loại đá này tên là Huyễn Giới Thạch, là thứ cao thủ trong chốn võ lâm dùng để tu luyện ý chí thần hồn, nhưng hắn chưa nghe nói qua người nào luyện được năng lực công kích thần hồn của mình.

Chỉ là loại Huyễn Giới Thạch này, giá cả không rẻ, một viên cũng phải ba bốn ngàn lượng hoàng kim, một số Huyễn Giới Thạch đặc biệt còn đắt hơn, bởi vì bên trong ngoại trừ dã thú bình thường ra, thậm chí còn có ảo giác ma quái, chiến đấu lại càng khó khăn.

Loại Huyễn Giới Thạch này vừa xuất hiện, trên cơ bản đều bị đại môn phái thu mua, dùng để bồi dưỡng ý chí cùng với năng lực thực chiến của đệ tử trọng yếu trong môn phái, giá cả được nâng lên vô cùng đắt.

Hơn nữa, Huyễn Giới Thạch lại sử dụng có hạn, nếu số lần sử dụng quá nhiều sẽ vỡ tan.

Sau đó, để tăng cường võ công, trải qua nhiều năm sưu tập, hắn tổng cộng sưu tập được ba khối Huyễn Giới Thạch, nhưng bởi vì võ công của hắn phát triển rất nhanh, một khối Huyễn Giới Thạch trên căn bản được hắn sử dụng nửa năm sẽ phải phế bỏ.

Cuối cùng, hắn không thể không ngừng tích lũy tài chính, sau đó bỏ ra số tiền lớn, mua xuống một khối Huyễn Giới Thạch cao cấp, tiến vào tu hành bên trong.

Nhưng mà, bởi như vậy hắn phát hiện khối Huyễn Giới Thạch kia đẳng cấp quá cao, mình thường xuyên chết ở bên trong.

Chết ở bên trong, thần hồn của hắn cũng sẽ bị thương, không thể không bỏ tiền mua đan dược tu dưỡng thần hồn, đồng thời còn mua một phương thuốc để tu bổ thần hồn cho mình.

Nhưng năng lực của hắn cũng ngày càng nổi bật, cho dù là sức chống đỡ của thần hồn hay là năng lực công kích thần hồn của đối phương, cũng càng ngày càng mạnh.

Mãi đến khi, hắn gặp phải Tô Bằng...

...

“Thì ra là như vậy... Thế giới này còn có đồ vật kỳ diệu như thế sao, Huyễn Giới Thạch? Vật này không ngờ lại có thể tu luyện thần hồn kiếm ý quyền ý?"

Nghe xong lời của Quyền Thần Thi Thanh, Tô Bằng trầm ngâm nói.

“Đúng vậy... Chủ thượng, những điều phải nói ta đã nói tất cả rồi, ta còn có một viên Huyễn Giới Thạch, có điều bởi vì phẩm cấp của viên Huyễn Giới Thạch này quá cao, ta thường xuyên chết ở bên trong, nên ta không dám sử dụng nhiều, hơn nữa ta phát hiện, Huyễn Giới Thạch nếu sử dụng một lần xong lại tu bổ một khoảng thời gian thì có thể sử dụng càng dài lâu hơn, cũng không có đeo trên thân thể tại hạ, mà là đặt ở bên trong mật kho trong một ngân hàng tư nhân ở Trung Châu, còn có một chút bí phương đan dược tu bổ thần hồn, cũng ở đó, nếu chủ thượng muốn, ta liền đem địa chỉ cùng với khế ước nơi đó đưa cho ngài, chỉ cần ngài đừng tiếp tục luyện hóa ta..."

Linh thể của Thi Thanh cơ hồ là khóc nức nở van xin Tô Bằng...






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch