Ngày hôm sau, Tô Bằng tỉnh lại trong biệt thự của mình, mới phát hiện, thời gian đã là hơn bảy giờ.
Tô Bằng xoa trán, hắn nhớ lại bản thân, ngày hôm qua dường như nửa đêm hai giờ mới đi ngủ, nếu như là bình thường, đại khái ba bốn giờ, hẳn đã tỉnh lại, không ngờ, bản thân thoáng cái ngủ thẳng tới hơn bảy giờ sansng.
“Xem ra thay đổi thể chất trong trò chơi, cũng đã bắt đầu có hiệu quả trong hiện thực.”
Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng.
Đi vào phòng tắm rửa mặt một chút, Tô Bằng nhìn thoáng qua bản thân trong gương, trước và sau khi sử dụng bí thuật Bắt Mồi, da của hắn trắng nõn không như bình thường, hôm nay nhìn lại, làn da mặc dù nhìn vẫn rất tốt như trước, nhưng đã không còn cảm giác trắng nõn nà như trước kia nữa, hơn nữa trên người có thêm chút khí tức dương cương, nhất là ở nơi ấn đường và ngực mình, nếu không nhìn kỹ thậm chí giống như là có một vầng ánh sáng mờ ảo phát ra, giống như trong thân thể có vài mặt trời nhỏ.
Tô Bằng nhìn qua tấm kính, khẽ cười cười, đây là hiệu quả của thân thể Cửu Dương.
Hiệu quả thân thể bây giờ vẫn chưa ổn định, nhưng Tô Bằng cảm giác, qua sau một khoảng thời gian, thân thể của mình giống như hoàn toàn khôi phục trạng thái ổn định, một ngày như vậy đại khái ngủ bốn tiếng đồng hồ sẽ mang lại nghỉ ngơi đầy đủ cho mình, lại có thể khiến cho cơ thể bản thân không còn tích lũy sát thương tàng hình nữa.
Tô Bằng cũng chẳng đặc biệt lưu ý thân thể của mình, vệ sinh qua loa một chút, liền xuống lầu bữa sáng cho mình.
Bữa sáng rất đơn giản, là bột yến mạch dinh dưỡng, sữa, còn có sandwich người ở đây thường xuyên ăn. Lúc Tô Bằng đang định ăn, đột nhiên chuông cửa vang lên.
“Lúc này, còn ai đến chứ?”
Tô Bằng nhíu mày, hắn không hề thả lỏng cảnh giác, rút súng lục của mình ra, đi tới vị trí điện thoại camera trước cửa.
Mở điện thoại camera, Tô Bằng phát hiện, bên ngoài sân nhà mình nhìn thấy một chiếc xe ô tô đang đậu ở ngoài, một người dáng vẻ cao lớn đứng trước cửa, đang ấn chuông cửa nhà Tô Bằng.
Tô Bằng giấu tay cầm súng ra phía sau lưng, sau đó bắt điện thoại camera, nói.
“Xin chào, là ai vậy?”
“Xin chào, bằng hữu thân mến.”
Người cao lớn ngoài cửa ở trong camera nhìn thấy Tô Bằng, lập tức rất có dáng vẻ nhẹ gật đầu, nói.
“Tự giới thiệu một chút, ta tên là Ốc Đặc Kha Nhĩ Khắc, cũng là hàng xóm của ngài, ta đến đây để thăm hỏi hàng xóm mới một chút thôi.”
Tô Bằng nghe thế, trong đầu cũng hiện lên ấn tượng, mình lúc trước mấy lần ra ngoài mua đồ, dường như từng nhìn thấy chiếc xe kia của hắn, quả thực là sống trong khu dân cư này.
Tô Bằng thoáng thả lỏng, nói.
“Xin chào, xin chờ một chút.”
Nói xong, hắn đặt súng lục vào trong tủ chén căn phòng, sau đó tự mình đi mở cửa.
Nhìn thấy Tô Bằng đi ra, Kha Nhĩ Khắc tiên sinh đứng ở cửa khẽ cười, nói với Tô Bằng.
“Bằng hữu thân mến của ta, ngươi không cần khẩn trương như thế, nơi này trị an vẫn luôn rất tốt, không cần thiết để tinh thần căng thẳng như vậy.”
Tô Bằng nghe thế, cũng khẽ cười, nói.
“Không có cách gì, gần đây chỗ ta ở gặp phải một lần đột nhập phi pháp, khiến ta đến giờ vẫn còn hết sức nhạy cảm.”
Nói xong, hắn mở cửa lớn.
Kha Nhĩ Khắc tiên sinh kia vươn tay ra, Tô Bằng cùng hắn bắt tay, vị tiên sinh này nói.
“Là như vậy, mọi người trong khu dân cư nơi chúng ta sống này phần lớn đều biết, mọi người đều có chút tò mò với hàng xóm mới, hơn nữa dưới tình huống biết ngài là người phương Đông, trùng hợp buổi tối ngày mai, có một buổi tiệc tối từ thiện trong xã khu sắp sửa tổ chức, được mọi người ủy thác, ta tới ngài ngài cùng đi tham gia… Ồ, thật ngại quá, xem ta chỉ nghĩ nhiệm vụ của mình, mà quên hỏi tên của ngài.”
“Tên ta là Ốc Nhĩ Đặc Tô, hoặc gọi Tô là được rồi.”
Tô Bằng nói với người này, tên này chính là tên họ công ty xin di dân cho mình trình lên cho lãnh đạo châu Úc, tên họ trên giấy chứng minh nhân dân của Tô Bằng cũng là tên này.
“Được, Tô tiên sinh, đây là một chút quà nhỏ làm hàng xóm, ngoài ra, đây là thiệp mời bữa tiệc từ thiện tối mai.”
Kha Nhĩ Khắc mang theo nụ cười, đưa một hộp quà nhỏ, đồng thời đem một tấm thiệp mời không lớn màu lam nhạt đưa cho Tô Bằng.
“Xin ngài đến lúc đó nhất định phải đến góp vui đó, ta sẽ giới thiệu cho ngài những hàng xóm khác, khu dân cư chúng ta quan hệ rất thân thiện, hơn nữa, trong bữa tiệc, ngài có thể gặp gỡ được một vài người bạn có thực lực…. Ngài biết đó, có một vài người bạn có thực lực, sẽ mang đến rất nhiều tiện lợi cho cuộc sống ở Canberra của ngài.”
Kha Nhĩ Khắc mang theo nụ cười có phần thâm ý, nói với Tô Bằng.