Tô Bằng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trước mặ Lăng Tiêu Vũ là ba người nam tử áo xanh, đều là vai rộng lưng thẳng, vừa thấy đã biết là người trong võ lâm, trong đó người đứng đầu, dáng vẻ đường đường chính chính, mũi cao môi mỏng, dáng người cũng cao, cỡ chừng tám thước, trong tay xách một thanh bảo kiếm phong cách cổ xưa, lúc này đứng ở trước quán cá vàng nhìn Lăng Tiêu Vũ, nói với nàng.
“Biểu ca?"
Lăng Tiêu Vũ thấy vậy, đứng lên, nói với nam tử áo xanh.
Tô Bằng nghe xong, trong lòng kinh ngạc, được Lăng Tiêu Vũ xưng là biểu ca, lại đang ở trong quận thành Giang Ninh này, chẳng lẽ hắn là...
“Tiêu Vũ, ngươi đang đi dạo trong thành quận sao không bảo ta... Trong thành ngươi không quen biết ai cả, đi dạo còn có gì vui?"
Nam tử áo xanh đứng đầu kia, nói với Lăng Tiêu Vũ, Lăng Tiêu Vũ khoát khoát tay, nói.
“Biểu ca, ta là đi cùng với người này nè, Tô đại ca!"
Nói xong, Lăng Tiêu Vũ quay đầu lại nhìn Tô Bằng, trong lòng Tô Bằng cảm thán một tiếng, đi tới.
“Vị này là..."
Nam nhân được Lăng Tiêu Vũ xưng là biểu ca, nhìn về phía Tô Bằng, trong miệng nghi hoặc hỏi, dường như cho rằng Tô Bằng là thiếu hiệp ở nơi nào.
“Biểu ca, vị này chính là Tô Bằng Tô đại ca... Là ta quen biết trên đường đến quận Giang Ninh, Tô đại ca, vị này chính là biểu ca của ta, Mạc Tông Đường."
Lăng Tiêu Vũ giới thiệu đơn giản cho Tô Bằng cùng với nam nhân kia.
“Hóa ra là Tô huynh... Chào ngươi. Không biết Tô huynh là nhân sĩ ở nơi nào, làm nghề nghiệp gì?"
Mạc Tông Đường áo xanh kia nghe xong lời của Lăng Tiêu Vũ, hơi chút cảnh giác nói với Tô Bằng.
Tô Bằng thấy ánh mắt của hắn, cũng cảm giác được một tia địch ý mơ hồ, Tô Bằng chắp tay đáp.
“Vị này chính là Mạc Thiếu chủ sao? Ta bây giờ đang nhậm chức trong hắc thủy quân."
“Ồ, hóa ra là hắc thủy quân..."
Mạc Tông Đường nghe xong, dường như thoải mái không ít, ánh mắt nhìn Tô Bằng cũng không còn coi trọng như vậy, chẳng qua là suy nghĩ thoáng qua, sau đó quay đầu nói với Lăng Tiêu Vũ.
“Tiêu Vũ, mấy người chúng ta còn có chuyện. Hôm nay không thể giúp ngươi, có điều ngươi cũng không nên luôn đi chung với người xa lạ, ai biết người bên ngoài có tâm tư gì đâu chứ."
Nói xong, hắn hơi khinh thường nhìn thoáng qua Tô Bằng, ngụ ý không nói mà hiểu rõ.
Lăng Tiêu Vũ nghe xong, lông mày nhíu lại, kéo Tô Bằng một chút, nói.
“Là ta hẹn Tô đại ca ra đây."
“Vậy ngươi càng phải cân nhắc tự trọng của bản thân một chút."
Mạc Tông Đường nói, nói xong nhìn thoáng qua Tô Bằng, nói.
“Ngươi cũng tự giải quyết cho tốt đi."
Nói xong. Hắn và hai gã nam tử cũng mặc áo xanh sau lưng kia cùng nhau tiếp tục đi trước, lướt qua Lăng Tiêu Vũ cùng với Tô Bằng, lúc ba người đi qua bên cạnh Tô Bằng, Tô Bằng còn nghe được nam tử áo xanh sau lưng Mạc Tông Đường hỏi hắn.
“Tô Bằng kia có địa vị như thế nào?"
“Chỉ là gia nô mà thôi."
Tô Bằng nghe được Mạc Tông Đường nói sau lưng mình, thanh âm không lớn không nhỏ, nhưng giống như nói cho mình nghe.
Tô Bằng nghe xong, chân mày khẽ động hai cái, sau đó cười nhạt một tiếng.
Mình cũng không có lỗi gì với hắn. Hắn đối với mình địch ý như thế, đơn giản có thể là bởi vì Lăng Tiêu Vũ, thời cổ đại biểu huynh muội kết thân vô cùng nhiều, có lẽ Mạc Tông Đường có chút tình cảm với Lăng Tiêu Vũ.
Lòng dạ của Mạc Tông Đường này cũng không quá sâu. Bởi vì một chút chuyện tranh giành tình nhân mà nói ra lời hạ thấp người khác, thật sự không giống nhân vật trí dũng kiệt xuất, Tô Bằng nghĩ đến chuyện này. Cũng không quá đem hắn để ở trong lòng.
“Tô đại ca, thật xin lỗi... Biểu ca hắn nói chuyện có đôi chút như vậy... Như vậy..."
Lăng Tiêu Vũ cũng nghe được lời của Mạc Tông Đường. Trong lòng cảm giác hết sức ngượng ngùng, xin lỗi Tô Bằng.
“Không liên quan đến ngươi, ta cũng chẳng để ở trong lòng, chúng ta tiếp tục đi dạo phố đi."
Tô Bằng cười cười, nói với Lăng Tiêu Vũ.
Lăng Tiêu Vũ nghe xong, mới lộ ra một nụ cười ngượng ngùng, tiếp tục cùng cùng với Tô Bằng đi dạo phố...
...
Một ngày nay, Tô Bằng cùng với Lăng Tiêu Vũ đi dạo một ngày ở quận Giang Ninh, Tô Bằng thừa dịp thời gian nghỉ ngơi tương đối này, cũng đem những chuyện gần đây sắp xếp lại trong lòng một chút, cảm giác mình vẫn còn đang khống chế thế cục trong tay.
“Cám ơn ngươi, Tô đại ca, hôm nay ta rất vui vẻ.. Ừm, đúng rồi, ngày mai ta sẽ đến tìm ngươi, sau đó cùng với ngươi đi đến đó."
Lúc mặt trời gần lặn, tại cửa thành phía Tây của Quận Giang Ninh, Lăng Tiêu Vũ nói với Tô Bằng.
“Ừ, ngày mai ta ở trong đại doanh chờ ngươi."
Tô Bằng gật đầu, Lăng Tiêu Vũ lưu luyến không rời cáo từ với Tô Bằng, Tô Bằng khẽ cười cười.
Ngày này cũng không phải là phụng bồi Lăng Tiêu Vũ một cách vô ích, độ thiện cảm của Lăng Tiêu Vũ đối với Tô Bằng lại tăng lên năm điểm, đã đạt tới bảy mươi lăm điểm, xem như độ thiện cảm rất cao rồi.
Tô Bằng chạy về đại doanh phía tây thành, mới vừa trở lại doanh trướng của mình, chợt nghe âm thanh chuông điện trong hiện thực.
“Tan tầm rồi..."
Tô Bằng nhìn sắc trời, thời gian cũng không sai biệt lắm, liền đăng xuất khỏi trò chơi, mình nhảy ra khỏi khoang trò chơi.
Nhìn một chút, Tần Tiểu Nguyệt bên cạnh vẫn còn đang ở trong trò chơi, hình như còn có nhiệm vụ chưa hoàn thành, Tô Bằng cũng không có đợi nàng, tự mình đi đến nhà ăn.
Đi vào nhà ăn không lâu sau, Tôn Thế Giai cùng với Quý Minh cũng tiến vào nhà ăn, hai người bọn hắn thấy Tô Bằng cũng bưng mâm thức ăn đi tới.
“Tô ca, chuyện ngươi nói ta đã chuẩn bị chu đáo, ta đã tìm được hai tiền bối trong tổ Dũng sĩ, mười giờ sáng ngày mai sẽ chạy tới Thanh Sơn trại mà ngươi nói tụ hợp với ngươi, đến lúc đó ta cũng đi."
Tôn Thế Giai ngồi xuống trước, giống như tranh công mà nói với Tô Bằng.
“Ừm, đã biết, Quý Minh còn ngươi thì sao?"
Tô Bằng gật đầu, quay đầu hỏi Quý Minh.
“Ta bên kia xảy ra vấn đề, chỉ có một người của tổ Long Nha đồng ý tham gia với chúng ta, một người khác tạm thời có việc... Nhân số của chúng ta không có vấn đề gì chứ?"
Quý Minh có chút ngượng ngùng hỏi Tô Bằng.
“Chắc không có vấn đề gì, ta tìm được một NPC nữ gia nhập trận hành động vào ngày mai, nàng là một nhân vật mấu chốt, có thể liên quan đến nhiệm vụ phía sau... Đúng rồi, các ngươi cũng nói một chút với người của các ngươi, không cần phải ở trước mặt nàng lộ ra chuyện chúng ta là người chơi, lúc nói chuyện nhớ chú ý."
Tô Bằng nói với Tôn Thế Giai và Quý Minh.
“Hắc, Tô ca cái này ngươi cứ yên tâm, chúng ta cho dù ở trước mặt nàng nói chuyện trong hiện thực, nàng cũng nghe không hiểu, hệ thống sẽ tự động đem lời của chúng ta biến thành tiếng lóng giang hồ, nàng sẽ nghe không hiểu đâu."
Tôn Thế Giai cười hắc hắc nói với Tô Bằng, Tô Bằng nghe xong gật đầu, nói.
“Như vậy thì ta an tâm."
“Như vậy liền hẹn rồi nhé, trước mười giờ ngày mai tập hợp ở phía Tây Thanh Sơn trại."
Quý Minh nói, Tô Bằng gật đầu, nói.
“Chúng ta tốt nhất nên đến sớm, chín giờ rưỡi là được rồi."
“Được."
"Đã nhớ."
Quý Minh cùng với Tôn Thế Giai gật đầu, chuyện này xem như là đa xác định, Tô Bằng cũng yên lòng, tiếp tục ăn cơm.
..
Một đêm không lời.
...
Ngày hôm sau, Tô Bằng đã vào game trước một canh giờ, không lâu lắm Lăng Tiêu Vũ liền đến đại doanh hắc thủy quân tìm hắn, Tô Bằng mượn hai con khoái mã, chạy ra doanh trại, cùng với Lăng Tiêu Vũ một người một ngựa nhanh chóng chạy tới Thanh Sơn trại.
Khoảng một canh giờ sau, hai người đã xuất hiện ở Thanh Sơn trại, Tô Bằng tiến vào trại, đem ngựa giao cho Hàn đại phu giữ, liền cùng với Lăng Tiêu Vũ thi triển khinh công. Đi đến chỗ hẹn.
Khi Tô Bằng cùng với Lăng Tiêu Vũ đi đến đó, nơi đó đã có năm người.
Tôn Thế Giai một thân áo giáp, cầm trường thương, còn có Quý Minh bên cạnh mặc áo giáp, cầm trường cung gỗ mun, ngoài ra còn có ba người, đang ngồi xuống đất nhắm mắt nghỉ ngơi dưỡng sức.
Tô Bằng mang theo Lăng Tiêu Vũ đi qua nhìn một chút, ba người kia cũng đồng thời mở mắt, nhìn lại đây.
Chỉ thấy, hai người trong đó. Đúng là cách ăn mặc của võ lâm nhân sĩ, đều là trang phục màu đen, một người vóc dáng thô cao, trên mặt đầy râu quai nón. Lưng đeo một thanh đại đao cửu hoàn, một người khác lại thân hình gầy còm. Giống y chang cây gậy trúc, vũ khí cũng là một gậy trúc màu đen, chẳng qua là đầu gậy trúc này là một lưỡi dao sắc bén.
Mà còn một người khác, cùng với hai người trang phục màu đen kia có chút chênh lệch, hắn mặc một thân vải bố màu xám, trên người khoác áo choàng giống như cái lưới đánh cá không rõ công năng, đầu tóc buộc lại dựng thẳng lên lên, sau lưng đeo một thanh binh khí nhưng nhìn không ra là đao hay là kiếm, so với kiếm bình thường thì to hơn nhưng so với đao lại nhỏ hơn, còn dài như nhau, lúc này đang làm một tư thế, xem ra đang tu hành nội công.
“Tô ca, ngươi đã đến rồi!"
“Ngươi đã đến rồi."
Nhìn thấy Tô Bằng, Tôn Thế Giai đứng lên trước, Quý Minh cũng dừng lại việc tu sửa cung tiễn, nói với Tô Bằng.
“Ừm... Có thể giới thiệu cho ta ba vị đồng nghiệp này xưng hô như thế nào hay không?"
"À, Tô ca, đây là tiền bối trong tổ Dũng sĩ của ta, Ngụy Sơn cùng với Hoàng Yến Quân, vị kia là Qúy ca tiền bối của tổ Long Nha, hình như tên là Long Tuấn... Các vị đại ca, vị này chính là người mở ra nhiệm vụ này Tô Bằng Tô ca."
Tôn Thế Giai giới thiệu mấy người xong, Tô Bằng cùng với ba người kia gật đầu với nhau, coi như là chào hỏi, Tô Bằng cũng giới thiệu Lăng Tiêu Vũ một chút, cũng nói ra thân phận của nàng một chút.
“Tô đại ca, bằng hữu của ngươi đều là người của lục lâm hắc đạo sao? Làm sao nói gì cũng đều là tiếng lóng, ta nghe không hiểu lắm, chỉ có thể nghe bọn hắn gọi tên của ngươi."
Sau lưng Tô Bằng, Lăng Tiêu Vũ nhìn thấy không có người chú ý liền kéo y phục Tô Bằng nói nhỏ.
“Cái này... Bọn họ lúc trước cũng là làm qua lục lâm hắc đạo, nhưng đều là hành cướp của người giàu chia cho người nghèo các loại, không phải là loại người giết người không chớp mắt như ngươi nghĩ đâu, hơn nữa cũng đều đã rửa tay gác kiếm... Tuy rằng bọn họ đã làm không ít chuyện, nhưng tất cả đều là hán tử hiệp nghĩa, sẽ không xảy ra vấn đề gì."
Tô Bằng nghe xong, cảm thấy có chút nhức đầu, bịa ra một chút lí do thoái thác nói với Lăng Tiêu Vũ.
Lăng Tiêu Vũ nghe xong "Ồ” một tiếng, nửa tin nửa ngờ nhìn ba người kia một chút, Ngụy Sơn tráng kiện sử dụng đại đao cửu đầu kia nặn ra một nụ cười cho Lăng Tiêu Vũ, Lăng Tiêu Vũ bị nụ cười kia của hắn làm cho xấu hổ trốn sau lưng Tô Bằng, khiến Ngụy Sơn dở khóc dở cười.
Tô Bằng nhìn mặt trời một chút, cũng khoảng hơn mười giờ rồi nhưng vẫn còn chưa thấy Tạ An.
Đang lúc hoài nghi liệu Tạ An có tới hay không, đột nhiên Tô Bằng nghe được một tiếng chim hót, phụ cận trong rừng bay ra không ít cánh chim hoảng sợ, sau đó một thân ảnh màu xám nhảy ra từ trong rừng.
“Ngươi đã đến rồi!"
Tô Bằng nhìn người nọ, đúng là Tạ An, cũng không biết hắn sử dụng phương pháp thu hồi gì, tựa như đã xử lý tốt kiếm thương cùng với nỏ tiễn của mấy ngày hôm trước, lúc này sau lưng của hắn đeo một thanh trường đao, xuất hiện ở trong rừng.
“Ngươi dẫn theo không ít người..."
Tạ An nhìn mọi người bên cạnh Tô Bằng, chần chờ nói.
“Đều là bằng hữu trong giang hồ, ta mời tới giúp đỡ."
Tô Bằng nói với Tạ An, Tạ An nghe xong, gật đầu, nói.
“Đi theo ta."
Nói xong, tung người tiến đến trong rừng.
“Đi!"
Tô Bằng gọi một tiếng, bọn người Tôn Thế Giai, phấn chấn tinh thần, theo sau Tô Bằng, đuổi theo hướng Tạ An đã chạy đằng trước kia...