Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 97: Báo cáo nhiệm vụ

Chương 97: Báo cáo nhiệm vụ




Lăng Tiêu Vũ từ trong xe ngựa phát hiện một cái tráp gỗ, chất liệu gỗ không tồi, xem ra cũng tương đối quý giá, hơn nữa cũng tương đối nặng. Lăng Tiêu Vũ dùng một tay cầm cũng không nổi, phải dùng cả mới có thể cầm lên.

"Ồ? Tráp gì vậy? Lấy ra xem thử!"

Lúc này, Ngụy Sơn ở bên kia tra hỏi Cổ Dũng cũng vừa đi tới, vừa hay nhìn thấy Lăng Tiêu Vũ tay cầm tráp, lập tức phấn chấn đi đến hỏi.

Trong lòng Tô Bằng thở dài một hơi, nếu để Ngụy Sơn này phát hiện thì bản thân hắn cũng không được gì cả, đành nói.

" Tiêu Vũ đem tráp lấy đây, xem thử bên trong là cái gì."

"Được."

Lăng Tiêu Vũ gật đầu, đem tráp gỗ kia ra ngoài đưa cho Tô Bằng.

Tô Bằng rút niêm phong ở mặt trên ra, chỉ thấy một nửa bên trong đều là vàng, một nửa kia là bột phấn phát xanh trong đống trắng, dường như là dược phẩm.

"Là vàng!"

Ngụy Sơn vừa thấy liền lớn tiếng kêu lên. Phía sau, ngoại trừ Tôn Thế Giai đang khống chế Cổ Dũng, bọn người Hoàng Yến Quân, Long Tuấn, Quý Minh nghe được, đều chạy qua đây.

Tô Bằng vươn tay ra, lấy toàn bộ vàng trong tráp ra ngoài, tổng cộng có mười mấy đĩnh vàng, nhìn qua đều là phương thức chế tạo đĩnh vàng nhỏ, năm lượng một đĩnh, đây có khoảng tám mươi lượng.

"Ha ha, không bỏ qua xe ngựa này quả thật đúng đắn, như vậy tiền lời của chúng ta ít nhất tăng gấp đôi!"

Thấy số vàng này, Ngụy Sơn không khỏi lớn tiếng cười vang.

"Ngươi là Tô Bằng sao? Ở nhà ăn công ty ta đã gặp qua ngươi, nếu chuyện lần này là ngươi tổ chức, ngươi nói xem, số vàng này làm sao chia ra đây?"

Nam nhân sau lưng Tô Bằng là Long Tuấn hỏi hắn.

Tô Bằng nhìn số vàng, phía trước thật ra cũng không thiếu tiền, nhưng lợi ích ngay trước mắt, không chia một chén canh thì sẽ bị người khác hoài nghi, suy nghĩ một lát nói không nên lời Tô Bằng nói.

" Lần này tất cả mọi người đều cùng ra sức, không nói được là người nào quan trọng hơn, mà ở đây vừa hay có tám người, tám mươi lượng vàng này chia đều ra, mỗi người mười lượng."

" Cái gì?"

Nghe xong lời Tô Bằng, Hoàng Yến Quân đang dùng tay đè chặt lấy cánh tay bị thương kia có chút không vừa ý ngẩng đầu nhìn Tạ An và Lăng Tiêu Vũ nói.

" Hai NPC này cũng phải chia vàng?"

Tô Bằng nghe xong, nhìn về phía Lăng Tiêu Vũ và Tạ An, thấy hai người vẻ mặt mờ mịt, tựa hồ là nghe không hiểu lời của Hoàng Yến Quân liền biết hệ thống xử lí những lời đó thành ám ngữ, trong lòng mới hơi yên ổn chút, nói.

"Trò chơi này mô phỏng cực kỳ chân thật, nếu hai người bọn họ tham dự, tự nhiên phải được chia một phần."

"Lão Hoàng, lần này coi như xong, dù sao chúng ta thu hoạch cũng không tồi, phân chia vàng, lại bán số binh khi và ngựa này ít nhất không ai có thể chia mười bảy mười tám mười bảy mười tám lượng vàng, chúng ta ở tổ Long Nha, lượng nhiệm vụ một tháng cũng chỉ có gần hai mươi lượng vàng, lần này có thể thu được những thứ này là tốt rồi, cứ như vậy đi."

Sau lưng Hoàng Yến Quân, Ngụy Sơn khuyên hắn, nói.

Hoàng Yến Quân kia vốn vì bị thương mà tâm tình khó chịu, muốn được đền bù tổn thất nhiều một chút, nhưng bạn nối khố Ngụy Sơn cũng đã nói như thế, mà bọn người Long Tuấn, Quý Minh cũng như đã đồng ý biện pháp phân chia của Tô Bằng, hắn cũng không làm náo lên nữa, chỉ hừ một tiếng không nhiều lời nữa.

Tô Bằng thấy mọi người không có dị nghị gì liền đem tám mươi lượng vàng phân thành tám phần, mỗi người mười đĩnh, sau khi phân chia vàng, hắn nhìn lại bên trong cái tráp gỗ, bên dưới chỗ để vàng còn có một quyển sổ, mở xem thì đúng là ghi chép giao dịch mua bán nhân khẩu, cái này có thể để làm bằng chứng trình về sau, Tô Bằng liền thu vào, còn lại số bột phấn phát xanh trong đống trắng kia không biết là gì, Tô Bằng cũng không dám nếm bậy, bèn nói với Quý Minh.

" Đến hỏi Cổ Dũng kia xem bột phấn này là gì?"

Quý Minh gật đầu đi tới, Hoàng Yến Quân kia hình như còn chưa cảm thấy hả giận, tay trái cầm kiếm trúc đi qua, hình như muốn chặt ngón tay của Cổ Dũng, Tô Bằng vội vàng ngăn hắn lại, Cổ Dũng kia chỉ còn lại ba ngón tay, nếu còn chặt nữa, nửa đời sau của hắn xem như hết.

Cổ Dũng đã muốn mềm nhũn thành một đống, hỏi gì đáp nấy, Quý Minh lập tức mang đáp án về.

"Cái gì Thứ này chính là ngũ thạch tán?" Nghe xong lời của Quý Minh, bọn người Tô Bằng không khỏi đem ánh mắt tập trung ở thứ bột phấn trong hộp.

"Đúng vậy, cái này cũng như thuốc phiện thời cổ đại, không ít sĩ phu đều thích hút cái này... Nghe Cổ Dũng kia nói, trên dưới Cổ Kiếm sơn trang còn có không ít bạn của Cổ lão gia, cũng đều thích thứ này... Thứ nàyquả có thể sánh với vàng, không, so với vàng còn... Dù cùng khối lượn nhưng giá trị cao hơn vàng đến năm lần, nghe nói đây là thứ quan trọng để Cổ Kiếm Cổ lão gia khống chế thủ hạ kết giao phú hộ."

Quý Minh nhìn bột phấn kia nói với mọi người.

"Hà... Tô ca, nghe Quý ca nói như vậy, ta thật muốn thử xem ngũ thạch tán này ra sao... Ở hiện thực ta cũng không dám hít thuốc phiện, sợ phá hỏng thân thể hẳn là chẳng qua bây giờ trong trò chơi, thử một chút hẳn là không sao. Ta vô cùng tò mò, thứ này đến tột cùng có ma lực gì lại có thể khiến người ta nghiện chứ!"

Tôn Thế Giai nhìnthứ bột trong hộp kia, chau mũi nói với Tô Bằng.

" Ngươi tốt nhất không nên thử thứ này, thuốc phiện đều gây nghiện, chủ yếu là tâm nghiện, cho dù ngươi đang ở trong trò chơi, không có hậu quả gì xấu, nhưng lỡ như trong hiện thực ngươi cũng muốn thể nghiệm một lần thì không phải nguy rồi sao?"

Tô Bằng nói với Tôn Thế Giai, nói xong dán lại niêm phong hộp tráp, nói.

"Thứ này coi như là bằng chứng để trình báo, cho dù ở nơi nào cũng đều cấm sử dụng ngũ Thạch tán này, nếu bắt giao cho nha môn quân thì sẽ là tội trạng hàng đầu."

"A... Vậy cũng tốt."

Tôn Thế Giai thấy thế bèn gãi gãi đầu, đành phải thôi.

"Được rồi, chúng ta cũng xử lý chiến trường gần xong rồi, ở đây có bảy chiếc xe ngựa, chúng ta có tám người, vừa vặn đủ nhân lực đem số xe ngựa tới quận Giang Ninh, một người khác đem mấy con ngựa kia đưa trở về đi, sau đó ta cùng với Tiêu Vũ cùng nhau đem chứng cớ giao cho nha môn quận Giang Ninh."

Tô Bằng nhìn hiện trường, dường như không còn gì đáng giá để thu thập, liền đem Cổ Dũng kia trói lại, ném lên một con ngựa rồi tất cả vội vàng theo hướng quận Giang Ninh đánh xe đi.

Trên đường đi, nữ hiệp được Lăng Tiêu Vũ cứu tỉnh lại, nữ hiệp này tính cách cũng coi như cương liệt, sau khi được Lăng Tiêu Vũ dùng chìa khóa tìm ra trên người Cổ Dũng mở khóa gông xiềng không hề khóc, cũng chẳng làm náo loạn lên, chỉ rút đoản đao của Lăng Tiêu Vũ, nhảy xuống xe, chém đứt ba ngón tay còn lại của Cổ Dũng, mười ngón tay của Cổ Dũng đáng thương kia, rốt cuộc đến một ngón giữ được.

Vị nữ hiệp này sau khi chém ngón tay Cổ Dũng xong, nghe bọn người Tô Bằng nói rõ nguyên nhân mới đồng ý làm chứng, đến nha môn quận tố cáo người của Cổ Kiếm sơn trang.

Bọn họ mất hai ba tiếng mới đến được quận Giang Ninh, Tạ An không tiện vào thành liền đi trước, còn lại bọn người Tô Bằng tìm đến được trước nha môn quận, Tô Bằng mở cửa xe mấy chiếc xe ngựa ra, để những cô gái cùng bọn trẻ bị bắt đi bán kia vừa xuống xe, bọn người Hoàng Yến Quân, Ngụy lại đánh xe ngựa, còn hai người Tô Bằng cùng Lăng Tiêu Vũ liền đánh trông kêu oan ở nha môn quận.

Tiếng trống chưa dứt, một toán nha dịch đã chạy ra tới, Tô Bằng cao giọng nói.

" Bọn ta có oan tình, xin được gặp quận doãn lão gia."

...

Trong phủ nha môn, quận doãn lão gia đêm qua cùng tiểu thiếp triền miên đến đêm khuya, lúc này, quận doãn lão gia hai mắt vẫn còn vết quầng thâm ngáp liên tục mà thăng đường. Vừa ngồi xuống quan vị, thấy phía dưới là Tô Bằng thì không khỏi kêu lên.

"Lại là ngươi! Ngươi không phải... Không phải là Tô Bằng kia sao?"

"Phủ doãn lão gia trí nhớ thật tốt, chính là Tô mỗ."

Tô Bằng chắp tay nói, sống lâu trong Hắc Thủy quân, hắn cũng không quá để ý quận doãn lão gia này, nói.

"Quận doãn đại nhân, ta có một oan tình huyết án bẩm báo với ngài, kính xin quận doãn đại nhân giải oan."

"Thật là xúi quẩy mà, chỉ cần dính vào ngươi thì tất cả đều là án mạng."

Quận doãn đại nhân lầm bầm một câu, nói.

"Có nhân chứng vật chứng gì?"

...

Nhìn Tô Bằng trần tình tình trạng của Tạ An, lông mày quận doãn đại nhân chau lại.

Quận doãn đại nhân ngây người một hồi lâu mới đặt bản trần tình kia xuống, nói.

"Ngươi nói... Trang chủ Cổ Kiếm của Cổ Kiếm sơn trang buôn người, tàng trữ ngũ thạch tán tán, hơn nữa... còn là tổ chức tà giáo, hành hạ lương dân đến chết?"

Tô Bằng gật đầu, vẻ mặt quận doãn đại nhân có phần khó coi.

Chuyện Cổ Kiếm sơn trang buôn người hắn sớm đã biết đến, hơn nữa còn nhân việc này mà thu về không ít lợi ích, lúc này thiên hạ tuy rằng nhìn như thái bình, nhưng thực tế ám lưu đã bắt đầu khởi động, quần hùng cát cứ, pháp luật và kỷ luật tuy không nói là đổ nát, nhưng có vô số lỗ hổng có thể luồn lách, buôn người nhìn chung không phải là chuyện gì nghiêm trọng, quận doãn đại nhân cũng là mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng tổ chức tà giáo, hành hạ lương dân đến chết không phải chuyện hắn có thể gánh vác được, hơn nữa Cổ Kiếm cùng thành chủ đại nhân là đồng môn đồng môn, hắn không biết thành chủ đại nhân tỏ thái độ ra sao, lại càng không dám tự tiện làm chủ.

So đo nửa ngày, hắn rốt cuộc nhớ ra, không phải hắn chính là quận doãn có thể tạm ngưng vụ án sao, bèn nói.

"Ngươi chờ một chút, ta nhanh chóng viết một phong thư gửi đến phủ thành chủ, xem thử thành chủ đại nhân lão nhân gia ngài nói sao."

Nghe những lời này, Lăng Tiêu Vũ nói.

"Nếu ông là tìm cửu cửu của ta thì cũng đem lời khai của ta viết vào trong đó, xin cửu cửu định đoạt."

Quận doãn đại nhân thế mới biết tiểu cô nương phía dưới chính là biểu tiểu thư mới tới quận Giang Ninh, hắn cảm giác được, án này càng thêm phức tạp, không dám che giấu, hết thảy đều lấy quyết định của thành chủ đại nhân làm chuẩn vậy.

Sư gia bên dưới rất nhanh đã viết xong án quyển, quận doãn thấy không có vấn đề gì liền sai người mang đến phủ thành chủ.

Tô Bằng cùng Lăng Tiêu Vũ đợi khoảng nửa canh giờ thì thủ dụ của thành chủ đại nhân truyền đến.

"Hạn cho Tô Bằng trong nửa tháng trình ra chứng cớ xác thực, án tình nếu là thật thì ra soát Cổ Kiếm sơn trang, án tình nếu là giả thì trừng phạt Tô Bằng thật nặng."

Quận doãn đại nhân nhìn thủ dụ của thành chủ, chân mày lập tức giãn ra, nói.

"Tô Bằng, bản phủ hạn ngươi trong vòng nửa tháng tìm được chứng cớ tội trạng thiết thực của Cổ Kiếm sơn trang, nếu không sẽ nghiêm trị ngươi!"

Tô Bằng nghe xong những lời này, bên mắt trái lập tức xuất hiện dòng nhắc nhở nhiệm vụ.

"Tra rõ tội trạng Cổ Kiếm sơn trang."

Hắn muốn chính là cái này, lúc này mới chấp tay nói.

"Tô Bằng lĩnh mệnh!"

...

Từ trong nha môn đi ra, sắc trời cũng đã chạng vạng, Tô Bằng nhìn sắc trời, nói với Lăng Tiêu Vũ.

"Tiêu Vũ, hôm nay vất vả cho cô rồi, nhất định phải tiến vào sơn trang mới có thể tra ra tội trạng của Cổ Kiếm sơn trang, có thể không bao lâu nữa ta phải mời họp mặt giang hồ đồng đạo chính phái tra rõ án tình này, đến lúc đó, mời cô cùng đi."

"Được, Tô đại ca, đây là hành hiệp trượng nghĩa, về sau ta nhất định đến."

Lăng Tiêu Vũ nói với Tô Bằng, Tô Bằng gật đầu, nói thêm hai ba câu rồi cùng nàng chia tay.

Lăng Tiêu Vũ vừa đi, bên tai Tô Bằng chợt nghe được tiếng chuông điện thoại trong hiện thực truyền đến, liền đăng xuất khỏi trò chơi.

Sau khi từ khoang trò chơi thoát ra, Tô Bằng xoay người, đi về phía tổ Ám Kiêu.

Chỉ thấy sau bàn công tác, Ninh Thái đang sửa sang lại một số giấy tờ, Tô Bằng đi tới nói.

" Tổ trưởng, ta có một nhiệm vụ bản sao muốn báo cáo, ít nhất cũng phải là đẳng cấp màu bạc..."






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch