Tô Diệp tức bặm môi. Đợi ông bà đi rồi, cô ta mới kéo cánh tay của Trần Ái Lan: “Mẹ để chị ta đến ở nhà chúng ta thật đấy à, không phải mẹ nói sợ chị ta liên lụy chúng ta hả? Nếu vào ở rồi, nói không chừng sau này sẽ còn nhiều rắc rối hơn đấy.”
Trần Ái Lan sầu não, thật ra bà ta đã bị Tô Thanh Ngọc nói trúng rồi. Con người ta một khi có hy vọng thì đó chính là “phao cứu sinh”.
Đối với tình hình nhà họ Tô hiện tại, muốn thay đổi vận mệnh cũng chỉ có mỗi phao cứu sinh Tô Thanh Ngọc này thôi. Trần Ái Lan cũng mong có được một đứa con có tiền đồ, có thể nâng đỡ mấy đứa khác là có thể sống tốt hơn rồi.
Vậy nên cái gì nên nhịn thì phải nhịn. Khi bà ta mới về làm dâu nhà họ Tô, không phải cũng nhịn nhục đó ư? Đợi mấy đứa con trai lớn rồi, không phải bà ta đã ngóc được đầu dậy à? Vậy nên bà ta quyết định có buồn bực đi nữa cũng phải nhịn, đợi con cái phất rồi, bà ta sẽ tính sổ sau.
“Diệp Nhi, mẹ nghĩ thoáng rồi, tốt xấu gì cũng là họ hàng ruột thịt, đều là người một nhà mà, không nhất thiết phải làm ầm lên khó coi lắm. Dạy dỗ nó một chút là được rồi.”
Tô Diệp rất muốn nói, mẹ chẳng phải người xấu nhưng cũng chẳng làm được chuyện gì tốt. Nhưng cô ta vẫn rất sợ mẹ nên không dám nói ra, chỉ mím môi: “Vậy... cứ như này à?”
“Tạm thời cứ như này đã.”
Đông người dễ làm việc, mấy người đàn ông nhà họ Tô rất nhanh đã dọn dẹp xong căn buồng trống của bà nội.
Hồi trước nhà họ Tô chưa xây gian phòng phía trước, Trần Ái Lan và Tô Hữu Tài đã sống ở căn phòng này. Tuy đã cũ nhưng vẫn ở được. Hiếm có nhà nào con gái ở một mình một phòng lắm, cũng chỉ có nhà ít con gái như nhà họ Tô đây mới có đãi ngộ này thôi.
Sau khi dọn dẹp xong, bà Tô giao mấy đứa cháu khi đi làm về thì hái lá ngải cứu để xông phòng: “Buổi trưa sửa nóc nhà lại một chút.”
Cháu hai Tô Vệ Dân mếu máo: “Bà nội, có cần phải vậy không? Ngủ được là được rồi.” Bình thường anh ta đã lười làm rồi: “Ngày mai cháu còn phải đi công xã với Mãn Quán nữa.”
Bà Tô gõ đầu anh ta: “Cái thứ lười chảy thây, đi công xã làm gì, ở nhà làm cho xong việc, không thì bà sẽ kêu người đến đập cháu một trận đấy.”
Tô Hữu Tài ở bên cạnh: “...”
“Với lại, đừng có suốt ngày kè kè thằng nhóc Mãn Quán đó, nó chẳng phải loại tốt đẹp gì.”
Nghe thấy bà nội nói về bạn mình như vậy, Tô Vệ Dân bênh vực: “Bà nội, thật ra cháu cũng không phải loại tốt đẹp gì.”
Bà Tô hừ một tiếng: “Không biết nhục, người ta có cha làm đại đội trưởng, cháu có không?”
Tô Hữu Tài: …
Bị bà nội giáo huấn, tâm trạng mấy cha con đều không tốt. Ngược lại, Tô Vệ Hoa dẫn Tô Thanh Ngọc quay về lại rất vui, còn cầm theo mấy quyển bài tập do Tô Thanh Ngọc đưa cho cậu ta. Cậu ta vô cùng thích thú.
Tô Diệp trông thấy, hừ một tiếng: “Có gì mà lạ chứ.”
Tô Vệ Hoa nói: “Chị không làm bài tập đương nhiên không thích rồi. Chị nhìn giấy tốt không này, vừa trắng vừa mỏng.”
“Vệ Hoa, hiện tại em bị mua chuộc rồi, em đã phản bội mẹ rồi.” Tô Vệ Dân nói.
Tô Vệ Hoa đáp: “Em không hề, tính chị Thanh Ngọc tốt lắm.”
“Nhìn đi, em còn nói không có.” Tô Vệ Dân chỉ vào đầu em trai mình: “Mẹ ơi, mẹ xem Vệ Hoa đi, nó ăn cây táo rào cây sung kìa.”
Trần Ái Lan liếc anh ta: “Được rồi, gì mà ăn với rào, đã sống cùng nhau rồi thì sau này là người một nhà, phải hòa thuận với nhau.”
Tô Vệ Quốc, Tô Vệ Dân, Tô Vệ Hoa: “...” Mẹ, hồi trước mẹ có nói như này đâu. Ngay cả Tô Hữu Tài cũng ngạc nhiên trợn tròn mắt.
Trần Ái Lan không vui quát: “Cút cút cút, cút đi ngủ hết đi.” Nói xong bèn thở hổn hển đi về phòng. Tô Hữu Tài cũng vội đi theo.
Mọi người nhìn theo cha mẹ, đợi cha mẹ vào phòng đóng cửa rồi, Tô Vệ Dân hỏi Tô Vệ Quốc: “Anh cả, anh nghĩ chuyện mẹ như này là sao đây? Em còn tưởng mẹ đóng cửa lại chắc chắn sẽ âm thầm dạy dỗ chúng ta phải mặc kệ con bác cả như thế nào chứ.”
Tô Vệ Quốc nói: “Em nhiều chuyện để làm gì, mẹ nói sao thì chúng ta cứ làm như vậy.”
Tô Vệ Hoa nói: “Đúng vậy, mẹ nói phải sống hòa thuận.”
Tô Diệp nhìn bọn họ, cảm thấy thật vô vọng với mấy anh em nhà này. Cô ta hừ một tiếng rồi cũng về phòng.
Nhưng mặc kệ thế nào đi nữa, chắc chắn cô ta sẽ không hòa thuận với Tô Thanh Ngọc đâu.
Trong phòng, Tô Hữu Tài còn đang dè dặt hỏi vợ mình rốt cuộc đã có chuyện gì, rồi lại nói ra ý kiến của mình: “Tôi nghĩ thế này, thật ra anh cả tôi sống ở thành phố cũng chẳng sướng như chúng ta nghĩ.”
Trần Ái Lan liếc ông ta, biết chồng mình đã nghe lời quỷ quyệt của con nhóc Thanh Ngọc kia rồi.
Đối với Trần Ái Lan, sống ở thành phố chính là sống ở cõi tiên. Dù có già cả cô đơn thì cũng sống tốt hơn so với sống ở nông thôn. Nhìn lại một nhà lớn nhỏ, cả năm ăn chẳng được mấy bữa thịt.
Có điều bà ta cũng lười đôi co với chồng mình. Ông ta muôn đời là thứ hồ đồ. Nhưng nếu ông ta không hồ đồ, bà ta cũng chẳng được làm chủ cái nhà này.
Trần Ái Lan thở dài: “Cứ vậy đi, không thể để mẹ gọi người đánh ông lần nữa được. Nhận cũng nhận rồi, còn có thể làm gì?”
Tô Hữu Tài được “quan tâm” nên vô cùng bất ngờ, từ bao giờ vợ ông ta lại nhún nhường thế này. Tất cả là vì ông ta ư, hiếm có quá: “Ái Lan à, tôi biết trong lòng bà còn thương tôi nhiều lắm mà. Hôm nay tôi bị đánh đau lắm. Bà mau xem cho tôi đi, bây giờ vẫn còn ê ẩm đây này.”
Trần Ái Lan trở mình rồi nhắm mắt ngủ. Từng này tuổi rồi mà còn sến súa.