Sáng sớm, Từ Toa cảm giác giống như có thứ gì đó siết chặt chính mình, vô cùng không thoải mái, càng khiến cho người ta khó chịu hơn chính là, cô còn cảm thấy rất nóng, nóng giống như bị ném vào hỏa lò, nhiệt độ càng lúc càng cao.
Từ Toa giãy dụa muốn thoát khỏi cảm giác khô nóng này, cố gắng muốn thoát khỏi nó, nhưng làm thế nào cũng không tránh thoát được, sau cùng, cô dốc hết toàn lực, cảm thấy mình đã mồ hôi đầm đìa, sau cùng… Ừm.
Cuối cùng Từ Toa mở mắt ra, mở mắt ra rồi vẫn còn cảm thấy rất nóng.
Chẳng phải bây giờ mới là tháng sáu ư? Hiện tại đã nóng như thế, đến mùa hè thật thì phải làm sao… Từ Toa dụi mắt, chỉ là một giây sau, động tác trên tay cô chậm một chút, từ từ đưa lên trước mặt mình.
Cô mặc một chiếc áo khoác lông vũ.
Cô nhanh chóng cúi đầu lại nhìn, trên cổ có quàng 7 – 8 chiếc khăn, bên trong là áo lông… Sắc mặt Từ Toa liên tục thay đổi, giống như mở xưởng nhuộm vậy, cô run rẩy nhéo mình một cái.
Ôi đau quá!
Đây không phải nằm mơ.
Từ Toa cúi đầu nhìn quần áo của mình, ánh mắt kia giống như muốn xuyên thủng quần áo của mình.
Thậm chí cô còn nghĩ, liệu khi bản thân nhắm mắt lại, quần áo liệu có biến mất không.
Từ Toa vội vàng nhắm mắt nằm xuống, một, hai… Chín, mười.
Từ Toa vội vàng nhắm mắt, quần áo cũng không biết mất, ngược lại cô càng nóng lên.
“Hổ Nữu Nhi, cháu đã dậy rồi à? Dậy ăn sáng nào.” Đại khái là nghe được động tĩnh của Từ Toa bên này, bên ngoài truyền đến giọng nói của bà cụ Từ.
Từ Toa vội đáp lại: “Vâng, cháu dậy ngay đây.”
Nhanh chóng cởi quần áo trên mình ra, cô ngơ ngác xếp lại đồ, luống cuống tay chân nhét vào trong túi du lịch của mình, chỉ bỏ mấy thứ vào đã đầy ụ.
Cô hít sâu một hơi, đang chuẩn bị ra ngoài lại nhìn thấy chiếc vòng tay màu vàng treo trên cổ, cô vội vàng lấy xuống.
Lần này cuối cùng cũng xong.
Từ Toa thay lại quần áo lúc trước, lúc này mới ra cửa.
“Bà ngoại, buổi sáng tốt lành.”
Động tác trên tay của bà cụ Từ cũng không ngừng, chào hỏi cô: “Hổ Nữu Nhi ra ăn cơm đi, bà ngoài trần cho cháu một quả trứng đấy.”
Từ Toa mỉm cười ngọt ngào: “Cảm ơn bà ngoại.”
Bà cụ Từ quay đầu: “Cháu đấy, con nhóc này, nói cảm ơn bà ngoại gì chứ, khi còn bé, cháu thích nhất là ăn cái này…. Ôi, trên đầu của cháu có gì thế?”
Từ Toa: “Hả?”
Cô vươn tay lên sở thử, lấy xuống hai chiếc kẹp tóc hình bươm bướm.
Từ Toa: “…”
Bà cụ Từ ngạc nhiên nói: “Cái này đẹp thật đấy.”
Từ Toa cầm trong tay, cố gắng bình tĩnh nói: “Đây là cho Nữu Tể, con bé về rồi ạ?”
Bà cụ Từ: “Chưa, phải đến ngày mai hoặc ngày kia, nhà bà ngoại con bé hơi xa, mỗi lần đến đều phải hai, ba ngày, bình thường đến đều ở ba, bốn ngày.”
Từ Toa: “À.”
Tuy nói chuyện với bà cụ Từ, thế nhưng tâm tư của Từ Toa lại bay xa,
Cô mang đồ trong mơ ra ngoài.
Thế mà mang ra ngoài.
Cô nắm chặt chiếc kẹp tóc nhỏ này, hằn vết sâu trên tay.
“Bà Từ, bà Từ ơi, bà có nhà không?” Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gọi lanh lảnh.
Bà cụ Từ thò đầu ra cửa nhìn: “Ai đó?”
“Cháu là Hạnh Hoa…”
Bà cụ Từ nhướng mày nói thầm: “Sao cô ta lại đến đây nhỉ, để bà ra xem thế nào.”
Bà cụ Từ đi ra cửa chính, Từ Toa thì bưng trứng gà ngồi ăn trên ghế tẩu ở phòng bếp, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía cửa chính.
Ở trong nội dung cốt truyện có nói qua, tuy nhân phẩm của Hồ Hạnh Hoa chả ra làm sao, thế nhưng lại có hào quang thánh mẫu, chỉ cần là người đàn ông nào gặp phải cô ấy, trải qua thời gian chung đụng đều sẽ yêu thích cô ta, cho dù là nam chính hay nam phụ, đối với sự miêu tả về cô ta đều là hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn.
Từ Toa cảm thấy miêu tả này ít nhất cũng phải cấp bậc Điêu Thuyền và Tây Thi?
Vì thế cô phải nhìn xem nữ chính chim sa cá lặn này trông như thế nào.
Bà cụ Từ đi đến mở chốt cửa: “Hạnh Hoa đấy à, sao sáng sớm như thế, cháu lại sang đây? Có chuyện gì sao?”
Hồ Hạnh Hoa nở một nụ cười thân thiết, cô ta nhẹ nhàng nói: “Cháu nghe nói Hổ Nữu Nhi bị thương, em ấy không sao chứ?”
Cô ta nhìn qua xung quanh, cái nhìn này vừa hay đối diện với gương mặt tròn của Từ Toa, cô ta nhanh chóng cau mày lại, lập tức mỉm cười, vô cùng quan tâm: “Bà Từ, cháu có thể vào chào hỏi Hổ Nữu Nhi không?”
Cô ta vội vàng bổ sung: “Tuy cháu và Hổ Nữu Nhi không quen, nhưng ngày em ấy về nông thôn, cháu vừa nhìn đã thấy vô cùng thân thiết, nói gì thì nói, trong lòng cháu đã coi em ấy như em gái, em ấy bị thương, sao cháu có thể không đến thăm chứ.”
Hồ Hạnh Hoa nói rất dễ nghe, chẳng qua bà cụ Từ không bỏ qua động tác cau mày thật nhanh kia của cô ta.
Con nhóc này, ánh mắt không có ý tốt.
Bà cụ dịu giọng đáp: “Hạnh Hoa à, không phải bà không cho cháu gặp đâu, chỉ là Hổ Nữu Nhi nhà bà bị thương không nhẹ, cả người đều chẳng có tinh thần gì, nói gì thì nói, cháu cũng là khách, con bé còn chưa thể tiếp đón cháu, cơ thể sao chịu đựng được? Bà biết cháu có ý tốt, nhưng ba con bé giao con bé cho bà, bà cũng không thể để con bé chịu tội được, nếu không chẳng phải ba con bé sẽ hận chết bà ư?” Bà cụ Từ giả bộ lau mắt, giọng nói giống như càng khó chịu hơn không ít: “Bà đành làm người xấu, không cho cháu gặp Hổ Nữu Nhi, kẻo ảnh hưởng đến con bé nghỉ ngơi.”