Hàn Thu Nhã nhìn hai người nắm tay đi xa, giận đến mức giậm chân tại chỗ, nhưng không thể làm gì.
Trước đó cô còn suy nghĩ qua, nếu như Trần Giang Hà thật sự giống như lời Trương Minh Kiệt nói đã thầm mến cô nhiều năm như vậy, với lại rất muốn theo đuổi cô, cũng có thể suy tính cho anh một cơ hội.
Không nghĩ đến tên này không nói không rằng, lại thân thiết với Khương Diệc Xu?
Một hoa khôi Đại Học Quảng Đông, sinh viên đứng đầu khóa 985.
Một người bình thường không có gì lạ, sinh ra trong gia đình bình thường.
Rõ ràng là hai đường song song, nhưng lại đan xen vào nhau một cách kỳ lạ.
Cái này thích hợp sao?
Tôi không đồng ý!
《Kế hoạch baby》là một bộ phim hài hành động do Thành Long, Cổ Thiên Lạc đóng vai chính.
Phim không thiếu cảnh hành động kích thích giật gân lại kết hợp gây cười, hài hước, với lại khéo léo sắp xếp một em bé vô cùng dễ thương để kết nối toàn bộ câu chuyện, chọc cười hơn nữa, lại thêm một chút dịu dàng.
Dù sao cũng phải nói, trong thời đại mà phim chiếu rạp tương đối khan hiếm, đây tuyệt đối là một bộ phim thật đáng xem.
Đây là lần đầu tiên Trần Giang Hà đàng hoàng đi xem phim cùng một cô gái, nên cho dù nội dung bộ phim《Kế hoạch baby》đã rõ ràng trong đầu, anh vẫn như cũ xem say mê.
Lúc Khương Diệc Xu so với anh xem phim còn chuyên chú hơn, nín thở không chớp mắt khi nguy hiểm, khuôn mặt xinh đẹp như mùa xuân che miệng cười khi bị chọc cười, sụt sịt mũi rơi nước mắt khi cảm động,
Trần Giang Hà cảm thấy cô có thể trở thành khán giả chuyên nghiệp trong《Happy Camp》, chỉ cần ống kính tích hợp, nên khóc thì khóc, nên cười thì cười, lúc thì chìm đắm, lúc thì há mồm trợn mắt, so với các diễn viên trên sân khấu càng chuyên nghiệp hơn.
Nhưng nha đầu này thật sự hiền lành, khi xem đến cảnh cuối cùng, quả thật không cầm được nước mắt, dựa vào vai Trần Giang Hà nhỏ giọng khóc thút thít.
Trần Giang Hà ôm lấy cô, đợi phim kết thúc, ánh đèn sáng lên, khi mọi người đã rời đi cùng một lúc, anh đưa tay lau khóe mắt Khương Diệc Xu: “Đừng khóc, không phải kết cục bộ phim rất tốt à.”
“Ừ.”
Khương Diệc Xu hít mũi.
“Chúng ta ra ngoài.”
Bước ra rạp phim, Hàn Thu Nhã vẫn chưa rời đi, cô nhìn thấy anh mắt Khương Diệc Xu hồng hồng, giống như mới vừa khóc qua, lập tức bước nhanh về phía trước, lớn tiếng chất vấn: “Trần Giang Hà, cậu đã làm gì Diệc Xu hả?
“Tại sao cậu còn chưa đi vậy?”
Trần Giang Hà mặt đầy kinh ngạc.
“Tôi ở đây đợi Diệc Xu.”
Hàn Thu Nhã hừ lạnh một tiếng, thoạt nhìn cô đang lo lắng cho Khương Diệc Xu và Trần Giang Hà sau khi xem phim, sẽ bị lừa làm chút chuyện đáng xấu hổ ở khách sạn nhỏ gần đó.
“Cậu có thể đừng xen vào chuyện của người khác được không?” Trần Giang Hà hỏi: “Rảnh rỗi không có chuyện gì có thể tìm Tần Thiệu Hải hẹn gặp, ngày mai cậu ấy ở nhà, cũng sắp ngột ngạt mà phát bệnh rồi.”
“Không thể, tôi sẽ quản!”
Hàn Thu Nhã như đinh chém sắt trả lời, nói xong cô liền bước lên nắm tay Khương Diệc Xu, dáng người mập mạp cắt ngang bên cạnh Trần Giang Hà, ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm anh.
“Cậu muốn quản thì cứ quản đi, đưa Diệc Xu về nhà, tôi cũng đi về ngủ.”
Trần Giang Ha không muốn cãi vã với Hàn Thu Nhã, cũng không muốn đưa Khương Diệc Xu đến khách sạn để nói chuyện đời người, nói xong quay người rời đi, một câu nói nhảm cũng không có.
"Trần Giang Hà, ngươi..."
Hàn Thu Nhã không ngờ rằng anh ta sẽ đi như vậy, cô vội hét lên nhưng đã thấy anh leo lên chiếc xe điện bên đường tiêu sái rời đi.
"Diệc Xu, cậu có thấy Trần Giang Hà là một tên khốn vô trách nhiệm, vừa tán tỉnh vừa bỏ chạy không? Sau này cậu nên tránh xa anh ta ra. Tốt nhất là cắt đứt liên lạc và không tiếp xúc với anh ta nữa."
“Ồ” Khương Diệc Xu gật đầu nhưng trong lòng thì thầm: “Tớ không làm được.”
“Mối quan hệ hiện tại của hai cậu là gì, cậu ta bày tỏ với cậu sao?” Hàn Thu Nhã hỏi:
“Không.” Khương Diệc Xu lắc đầu.
“Đi xem phim với cậu, là chuyện mà bao nhiêu chàng trai cầu mong mà không được, cậu ta cứ dễ dàng đạt được như vậy sao?”
"Chỉ có tên vô lại như Trần Giang Hà mới có thể lợi dụng ngươi mà không hề thừa nhận tình cảm của mình."
Hàn Thu Nhã đầy phẫn nộ và nói với Khương Diệc Xu: "Diệc Xu, bạn là một cô gái thông minh như vậy, bạn không thể ngu ngốc về mặt cảm xúc. Đi ăn cùng nhau, mua sắm, xem phim, nắm tay nhau, v.v. những điều mà những người yêu nhau mới có thể làm, mọi sự mơ hồ không nhằm mục đích tình yêu đều là hành vi côn đồ."
“Ồ.” Ngô Diệc Thư chỉ nhẹ nhàng nói, không có phản ứng gì lớn.
Hàn Thu Nhã thở dài, nói: “Cậu cái gì cũng tốt, chỉ là quá đơn thuần, dễ dàng bị tên vô lại, những chàng trai xấu xa mê muội.”