Trong xe ngựa, Nguyệt Nhi run lẩy bẩy, có thế nào ả cũng không ngờ nổi rõ ràng nhị phu nhân đã sắp xếp xong xuôi mọi việc, giờ lại xảy ra biến hóa không tưởng tượng nổi như vậy.
Trước đây Sở Hưu nổi tiếng rác rưởi trong nội bộ Sở gia, thiên phú võ đạo của y cũng không tốt, nhưng giờ lại tùy ý đánh trọng thương tên thủ lĩnh giặc cướp dáng vẻ hung thần ác sát kia.
Còn đám người tới lúc sau, sao bọn họ lại tới giúp Sở Hưu? Những chuyện này Nguyệt Nhi nghĩ thế nào cũng không ra nổi.
Cửa xe đột nhiên bật mở, nhìn Sở Hưu leo lên xe ngựa, Nguyệt Nhi lập tức đổi lại bộ dáng dịu dàng đáng yêu.
“Công tử, lũ cướp kia đều bị đánh lui rồi à?”
Sở Hưu đưa tay đặt lên mặt Nguyệt Nhi, vuốt ve gương mặt mỹ lệ tinh tế nói: “Đương nhiên, đều bị đánh lui rồi.”
Đang lúc Nguyệt Nhi thở phào một hơi, cánh tay Sở Hưu lại trượt thẳng từ gương mặt xuống dưới, bóp lấy cổ ả, chậm rãi xiết vào.
Sở Hưu áp sát mặt mình vào Nguyệt Nhi, thản nhiên nói: “Lũ cướp bị đánh lui, ta cũng không chết, ngươi thất vọng lắm phải không?”
Nhìn gương mặt vừa quen thuộc lại cực kỳ xa lạ gần trong gang tấc, Nguyệt Nhi khó khăn lắm mới nở một nụ cười nói: “Công tử lại đùa rồi, lũ cướp bị đánh lui là chuyện tốt mà, sao nô gia lại thất vọng chứ.”
Sở Hưu cười lạnh một tiếng, cánh tay bóp cổ Nguyệt Nhi càng lúc càng xiết chặt, tới lúc sắc mặt đối phương đỏ bừng, giãy dụa liên hồi mà không nhả nổi một lời, y mới buông lỏng tay lạnh lùng nói: “Ngươi tưởng ta ngu thật ư? Mau nói đi, vị nhị nương tốt của ta tiêu bao nhiêu bạc mời lũ cướp này tới?”
Gương mặt Nguyệt Nhi lộ vẻ hoảng sợ, ả run lẩy bẩy nói: “Công… công tử, ngài biết hết rồi à?”
Cảm giác bàn tay Sở Hưu lại bắt đầu xiết lại, Nguyệt Nhi vội vàng nói: “Tôi nói! Công tử, tôi nói hết! Nhị phu nhân bỏ một vạn lượng bạc mới mời được đám cướp này tới!”
Sở Hưu cười lạnh một tiếng nói: “Một vạn lượng bạc, một khoản thật lớn! Nhị nương kia của ta sao lại hận ta như vậy, chỉ vì không muốn ta trở lại Sở gia mà sẵn sàng bỏ cả vạn lượng bạc thuê đám cướp tới giết ta?”
Nguyệt Nhi thận trọng nói: “Nhị phu nhân nói công tử vẫn luôn có lòng đứng bên phía đại công tử, sớm muộn gì cũng hỏng chuyện. Lại thêm gần đây bà ấy vừa lôi kéo được tứ công tử, vừa hay diệt trừ công tử ngài loại trừ hậu hoạn.”
Sở Hưu nghe vậy cũng phải im lặng, thân thể này của y Sở Hưu trước kia quả thật đã làm rất nhiều chuyện ngu xuẩn.
Gia chủ Sở gia Sở Tông Quang có bốn con trai, cho dù Sở Hưu là con thứ, tỷ lệ được kế thừa vị trí gia chủ rất thấp nhưng vẫn là có cơ hội, tội gì phải tỏ thái độ chọn phe sớm như vậy?
Chính vì y chọn phe quá sớm nên mới khiến lão đại Sở gia Sở Khai cùng đại nương của hắn không coi y ra gì, lúc y bị lão tam Sở gia Sở Sinh hãm hại đám người này cũng ngại phiền toái không nhúng tay vào giúp.
Nếu y luôn giữ nguyên không chọn phe, ngược lại sẽ thành đối tượng được lôi kéo. Cũng như hiện giờ lão tứ Sở gia Sở Thương, dù tuổi tác còn nhỏ nhưng đã được nhị nương trả giá lớn lôi lôi kéo kéo, nào đâu như y bị người ta trả giá lớn thuê người xử lý.
Sở Hưu trước kia đã sớm từ bỏ chuyện tranh đoạt vị trí gia chủ, có lẽ do tuyệt vọng cũng có thể thật sự không có dã tâm. Nhưng Sở Hưu hiện giờ ngược lại có chút hứng thú đối với vị trí này.
Thật ra Sở Hưu cũng chẳng mấy để ý tới vị trí gia chủ một gia tộc nhỏ như vậy, dẫu sao theo như kịch bản gốc tương lai y sẽ trở thành giáo chủ Ma Giáo họa loạn thiên hạ.
Nhưng vấn ở chỗ đó là kịch bản gốc, còn giờ Sở Hưu là kẻ trùng sinh sau khi xuyên việt, có trời mới biết mọi chuyện sẽ phát triển ra sao. Cho nên cơm muốn ăn từng miếng, đường phải đi từng bước, trước hết cứ chiếm vị trí người thừa kế gia chủ Sở gia đã rồi tính.
Từ trước đến giờ vẫn luôn là nghèo văn giàu võ, từ tôi luyện gân cốt tới cô đọng khí huyết, có cái nào không tốn tài nguyên, tốn thời gian?
Sau khi trở thành người thừa kế gia chủ, tài nguyên trong Sở gia chưa hẳn đã của y tất nhưng chí ít cũng có phân nửa, có thể khiến Sở Hưu tiến bộ nhanh hơn trên con đường võ đạo.
Sở Hưu đưa mắt nhìn sang phía Nguyệt Nhi, thản nhiên nói: “Không ngờ vị nhị nương kia của ta lại mời cả đám giặc cướp tới giết ta, chẳng lẽ bà ta không sợ bị người của Sở gia phát hiện hay sao? Chỗ ngươi có chứng cớ gì chứng minh bà ta cấu kết với lũ cướp kia không?”
Nếu Sở Hưu đã lựa chọn tranh đoạt vị trí người thừa kế gia chủ, vậy ba huynh đệ kia đều là chướng ngại, nếu giờ lấy được chứng cứ, y hoàn toàn có thể loại trước một người.
Nguyệt Nhi suy nghĩ một chút rồi nói: “Không có chứng cứu, nhị phu nhân trực tiếp phái hạ nhân tâm phúc của bà ta tới tìm bọn cướp. Bọn cướp cũng chỉ biết kẻ tới tìm bọn chúng là người của Sở gia, thậm chí cụ thể là ai cũng không biết. Không có bất cứ chứng cứ gì lưu lại trên giấy tờ.”
Nói xong những lời này, Nguyệt Nhi làm một vẻ mặt cực kỳ đáng thương nhìn Sở Hưu: “Công tử, cái gì cần nói tôi nói hết rồi. Ngài có thể tha mạng cho tôi được không?”
Sở Hưu mỉm cười nói: “Yên tâm, ta không giết nữ nhân.”
Nguyệt Nhi nghe vậy bèn mỉm cười như trút được gánh nặng, nào ngờ Sở Hưu trực tiếp phát lực, bóp nát cổ ả!
Nhìn Nguyệt Nhi đã không còn hơi thở, hai mắt vẫn giữ nguyên vẻ bất ngờ, Sở Hưu thản nhiên nói: “Lừa ngươi thôi mà ngươi cũng tin. Ngây thơ như vậy còn đòi làm nội ứng cho người ta?”
Sở Hưu kéo thi thể Nguyệt Nhi ném ra ngoài xe ngựa, phân phó cho Cao Bị: “Chôn ả đi.”
Cao Bị cùng các hạ nhân khác đều run rẩy, có điều ai cũng không dám nhiều lời.
Nguyệt Nhi là thị nữ mà Sở gia dùng tiền mua được, mạng cũng là của Sở gia, muốn chơi thì chơi, muốn giết cứ giết.
Hơn nữa hai ngày nay rõ ràng nhị công tử có điểm gì đó rất khác, tàn nhẫn tới mức như biến thành người khác, bọn họ nào dám nhiều lời.
Bảy ngày sau, Sở Hưu rốt cuộc cũng ra khỏi Thương Mang Sơn, phía cuối con đường, một tòa châu phủ náo nhiệt xuất hiện trước mắt Sở Hưu. Đây là nơi Sở gia cư trú, Thông Châu Phủ, một trong những đại châu phủ hiếm có tại Ngụy Quận.
Nói tới lai lịch Ngụy Quận cũng rất thú vị.
Ngụy Quận trước kia là một vương quốc nhỏ, Ngụy Quốc, ở giữa hai trong tam đại đế quốc đương thời Bắc Yến cùng Đông Tề, đã từng trợ giúp Tề Quốc đánh Yến Quốc nhưng cuối cùng lại bị Yến Quốc tiêu diệt.
Yến Quốc căm thù Ngụy quốc tiến đánh Yến Quốc nên áp dụng chính sách áp chế tại Ngụy Quận, khiến cho bách tính cùng người trong võ lâm tại Ngụy Quận lao nhao làm phản, thậm chí ngay cả người Yến quốc phái tới trấn thủ tại Ngụy Quận, thượng tướng quân ‘Hoành Sơn Bá Kiếm’ Phương Long Tuyền, cũng bị một người thần bí đánh trọng thương, phế đi một cánh tay, nhất thời khiến Ngụy Quận đại loạn, khiến cho Yến Quốc không dám đồ thành tạm thời rút quân.
Cuối cùng Yến Quốc đạt thành hiệp nghị cùng Ngụy Quận, sẽ không phái quân tới trú trong Ngụy Quận, nhưng vẫn phái quan văn tới quản lý.
Cho nên Ngụy Quận theo danh nghĩa là thuộc sự quản lý của Yến Quốc, thu thuế cũng phải nộp lên Yến Quốc, nhưng thực tế lại tự thành một vùng.
Đương nhiên chuyện đại sự triều đình này chẳng liên quan gì tới loại gia tộc nhỏ như Sở gia. Không có người của triều đình quản lý, đám người giang hồ tại Ngụy Quận đều tự do tự tại, một số thế lực võ lâm cũng sống rất thoải mái.
Sở gia thân là một trong tam đại gia tộc tại Thông Châu Phủ, nguyên một con đường ở phía nam thành đều là địa bàn của Sở gia.
Xe ngựa dừng lại trước cửa Sở gia, Sở Hưu vừa xuống xe đã thấy cánh cửa được đẩy ra, một vị phu nhân trung niên mới khoảng bốn mươi tuổi, ăn mặc hoa lệ thư thái dẫn theo một đám nha hoàn hạ nhân bước ra, thấy Sở Hưu đứng trước xe ngựa, mặt hơi đổi sắc.
Nhìn người trước mặt, Sở Hưu mỉm cười thản nhiên, chắp tay nói: “Ra mắt nhị nương, một năm không gặp, nhị nương càng lúc càng trẻ ra.”
Vị phu nhân trước mặt chính là mẫu thân của lão tam Sở gia Sở Sinh, nhị phu nhân Sở gia, là người thủ đoạn cay độc.
Trước đó mặc dù kẻ hại y bị đày tới hầm mỏ là Sở Sinh nhưng chắc hẳn người bày mưu tính kế sau lưng chính là vị nhị phu nhân này.
Hơn nữa lai lịch vị nhị phu nhân này cũng không nhỏ, bà ta là con gái duy nhất của ‘Liệt Kim Thủ’ Đinh Khai Sơn, quán chủ võ quán Khái Sơn tại Thông Châu Phủ.
Đinh Khai Sơn là người bản địa có thế lực tại Thông Châu Phủ, mặc dù thực lực không tới cảnh giới Tiên Thiên nhưng cũng đã là Ngưng Huyết cảnh đỉnh phong, rất được hoan nghênh tại Thông Châu Phủ.
Hơn hai mươi năm trước, Sở gia vừa tới Thông Châu Phủ, chính nhờ phụ thân Sở Hưu, Sở Tông Quang cưới con gái Đinh Khai Sơn nên mới nhanh chóng cắm rễ phát triển được ở Thông Châu Phủ.
Nhị phu nhân nhìn Sở Hưu đang cười tủm tỉm trước mặt mình, không khỏi nhíu mày.
Rõ ràng mình đã bố trí xong xuôi, sao tên Sở Hưu này lại còn sống mà trở về thế này? Chẳng lẽ con nha đầu ngu ngốc Nguyệt Nhi kia làm hỏng việc, Sở Hưu không đi theo lối Nguyên Bảo Trấn?
Nhị phu nhân nhìn quanh, không thấy bóng dáng Nguyệt Nhi bèn hỏi: “Thị nữ Nguyệt Nhi của ngươi đâu?”
Sở Hưu lộ vẻ tiếc nuối lắc đầu nói :”Nguyệt Nhi thân thể quá yếu, bị ta bất cẩn chơi chết rồi. Nghe nói bên nhị nương còn vài nha hoàn nhan sắc không tệ, chẳng bằng ban thưởng cho ta một người?”
Nói xong, ánh mắt Sở Hưu không chút kiêng kỵ nhìn đám nha hoàn sau lưng nhị phu nhân, khiến cả đám đồng loạt biến sắc.
Thần sắc nhị phu nhân cũng lập tức biến đổi, Nguyệt Nhi chết rồi? Vậy rốt cuộc Sở Hưu có biết chuyện mình bố trí lũ cướp giết hắn không?
Hơn nữa, mới một năm không gặp mà bà ta đã cảm thấy Sở Hưu trước mặt như hóa thành người khác, một năm trước hắn đâu dám nói với mình như vậy!
Hừ lạnh một tiếng, nhị phu nhân thản nhiên nói: “Đã về rồi thì vào đi, các lão gia đang đợi ngươi đấy.”
Sở Hưu nhíu mày, để Cao Bị dẫn người xuống nghỉ ngơi trước, y lại đi theo nhị phu nhân bước vào phòng nghị sự của Sở gia.