Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trọng Sinh Chi Tối Cường Kiếm Thần

Chương 48: Cuộc đấu võ không cân sức

Chương 48: Cuộc đấu võ không cân sức


Đối với lời nói của Tần Thục Vũ, mấy người dưới lôi đài không ai phản đối, trái lại cảm thấy có lý.

Nói thế nào Chu Ngọc Hổ cũng là hạng ba cuộc tranh tài võ thuật toàn trường, ngay cả một vài giáo viên dạy võ cũng khen không dứt miệng, nói tương lai Chu Ngọc Hổ ở trong giải thi đấu võ thuật thành phố xông ra một ít danh tiếng, chớ nói chi là giáo huấn Thạch Phong hình thể gầy yếu, quả thực là giết gà dùng dao mổ trâu.

- Hiện tại có khí phách, ta đoán chút nữa Thạch Phong khẳng định quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

- Đây còn phải nói, ngươi cũng không nhìn xem Chu Ngọc Hổ là ai? Ta đoán không được mười giây thì Thạch Phong sẽ nằm trên đất.

Sinh viên nam trong lớp nhỏ giọng thảo luận về kết cục của Thạch Phong, đều nhao nhao bật cười.

- Các ngươi làm sao vậy, đối xử với bạn học cùng lớp như vậy?

Triệu Nhược Hi nhìn về phía bạn học cùng lớp, vẻ mặt tức giận chất vấn.

Bạn cùng lớp nhất thời trầm mặc, chẳng qua ánh mắt nhìn Triệu Nhược Hi lộ ra vẻ khinh thường.

Một nữ sinh trang điểm lộng lẫy bĩu môi nhỏ giọng nói:

- Hư, không phải chỉ có mấy phần sắc đẹp, nếu không vì Long ca, ngươi cho rằng ai sẽ nghe lời ngươi?

Những nữ sinh khác cũng dồn dập gật đầu, căn bản không có nhìn lớp trưởng ở trong mắt.

Tuy nữ sinh này nói chuyện nhỏ, bất quá người ở chỗ này đều nghe rất rõ ràng, Lâm Phi Long đứng bên cạnh nghe được, tinh thần càng thoải mái, rất hưởng thụ.

Triệu Nhược Hi tức giận nghiêng đầu sang chỗ khác, không thèm nhìn những người này nữa. ̃

Lâm Phi Long đi tới, hiền lành lịch sự nói:

- Nhược Hi, ta biết ngươi thân là lớp trưởng, không thể không quản, thế nhưng đây là Thạch Phong tự mình kiếm chuyện, cũng không thể trách mọi người, hơn nữa bằng thân thể nhỏ bé kia của Thạch Phong, không ai tin hắn có thể thắng, ngươi quả thực là vứt tiền vào trong nước rồi, chờ lát nữa ta sẽ đi nói chuyện với Hổ ca, không lấy tiền của ngươi, hết thảy đều để Thạch Phong trả.

- Ta giúp Thạch Phong xác thực bởi vì ta là lớp trưởng, bất quá về chuyện tiền bạc, ta chưa từng nghĩ tới sẽ cầm về.

Triệu Nhược Hi liếc mắt nhìn Lâm Phi Long, lạnh lùng nói.

- Trái lại ngươi cướp bằng cử nhân của Thạch Phong, hiện tại còn không đi giúp Thạch Phong, ở đây nói vớ vẩn không lo lắng bị xương sống đâm đau sao?

- Hơn nữa đây tính là luận bàn gì, một tên hạng ba toàn trường, một người không có kỹ năng tán thủ, ngươi cũng không thấy xấu hổ khi nói ra khỏi miệng sao.

Lời của Triệu Nhược Hi, mỗi một chữ đều như kim châm đâm vào Lâm Phi Long, thêm vào dung nhan Triệu Nhược Hi thanh nhã không vướng bụi trần, có một loại sức mạnh không miêu tả được, đả kích nội tâm của Lâm Phi Long, làm hắn tức giận sắc mặt trắng bệch, không lời nào để nói.

Đúng như Triệu Nhược Hi nói, mỗi lớp đều có tiêu chuẩn bằng cử nhân nhất định, chỉ có hai mươi bốn vị trí đứng đầu thành tích học tập xếp hạng trong lớp mới có thể được, bất quá hắn đã đạt được tư cách tham gia cuộc tranh tài võ thuật toàn thành phố, nếu để cho những người khác biết, hắn đường đường là Lâm Phi Long lại là một sinh viên đại học không có bằng cử nhân, quả thực mất hết thể diện.

Trước đây nhà trường cũng cân nhắc qua vấn đề mặt mũi như thế, vì lẽ đó quy định năm người đứng đầu dù cho học không giỏi, cũng có thể đạt được bằng cử nhân, bất quá hắn chỉ là người thứ chín, hiển nhiên không lấy được, cho nên hắn mới dốc lòng kiến nghị chuyện này với nhà trường, nhà trường thấy Lâm Phi Long xếp hạng thứ ba mươi, cách số lượng hai mươi bốn cũng không quá xa, vì thế đáp ứng yêu cầu của Lâm Phi Long, tuy vậy tiền đề là phải có người đồng ý nhường lại, còn làm thế nào để những người khác người nhường lại, thì xem bản lãnh của Lâm Phi Long.

Hắn vốn dùng danh nghĩa cả lớp cộng thêm thực lực của mình, chèn ép Thạch Phong yếu ớt dễ như trở bàn tay, lại tùy tiện cho chút xíu lợi ích, chuyện này liền xong, không nghĩ tới Thạch Phong hành động hoàn toàn khác ý nghĩ của hắn, thật giống như hoàn toàn không để hắn ở trong mắt, không thèm quan tâm sự uy hiếp của hắn, hiện tại bị Triệu Nhược Hi chế nhạo, lửa giận trong lòng khó có thể nói thành lời.

- Không sai, đây không phải đấu võ ngang sức, thế nhưng Thạch Phong nhỏ yếu có thể trách người khác sao? Là ai đáp ứng thi đấu? Này cũng không nên trách ta nha.

Lâm Phi Long liếc mắt nhìn Triệu Nhược Hi, nếu không phải Triệu Nhược Hi lớn lên xinh đẹp làm rung động lòng người, vóc dánh nóng bỏng, hắn đã sớm vỗ tới một cái tát, nhưng hắn nhịn xuống, dùng sức mạnh là tuyệt đối không sáng suốt, hơn nữa gia thế của Triệu Nhược Hi không đơn giản, ngộ nhỡ chơi xảy ra chuyện, vậy sự nghiệp đều kết thúc, hơn nữa nghĩ đến sau này có thể đùa bỡn Triệu Nhược Hi, lửa giận trong lòng cũng dần dần bình tĩnh lại.

- Mày để tao ăn cát như vậy, sau này liền chờ xem.

Lâm Phi Long nhìn Thạch Phong ở trên võ đài, âm thầm thề nói.

Trên võ đài, Thạch Phong cảm nhận được địch ý của Lâm Phi Long, nhưng nở nụ cười xem thường.

Thế nhưng hắn thừa nhận một câu của Lâm Phi Long.

Đây không phải cuộc so tài ngang sức.

Tuy đời trước tố chất thân thể của hắn không sánh được những tuyển thủ võ thuật, bất quá vẫn có thể đánh ngã bọn họ, dựa vào ở trong Thần Vực chém giết sống chết, cái gì gọi là anh hùng thiện chiến, có thể kiên trì sống sót ở trong chiến trường trăm lần, muốn không trở thành cao thủ cũng khó.

Lại như rất nhiều bậc thầy võ thuật, bình thường huấn luyện đều ở bên cạnh vách núi cao vạn trượng, chính là dùng phương thức cảm giác tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc này để rèn luyện mình, nâng cao bản thân, chỉ có điều phương thức như thế quá nguy hiểm, người bình thường là tuyệt đối không thể làm như thế, rất dễ dàng tẩu hỏa nhập ma, chết thẳng cẳng.

Ở Thần Vực trải qua nhiều cuộc chiến sinh tử chân thực như vậy, kinh nghiệm và kỹ xảo chiến đấu tăng lên có thể nói tiến triển cực nhanh, so với giải thi đấu võ thuật toàn quốc, thì không biết vượt qua bao nhiêu lần.

Mười năm sau tùy tiện một người chơi cận chiến có chút tiếng tăm, cũng có thể ung dung đánh bại quán quân đấu võ của thành phố Kim Hải hiện giờ, chớ nói chi hắn là hội trưởng U Ảnh.

Giải thi đấu võ thuật trong trường học, dưới cái nhìn của hắn bất quá là trẻ con đi thăm ông n̉ội, càng chưa nói tới tố chất thân thể bây giờ của hắn còn tốt hơn hắn mười năm sau, cho dù đối phó mười cái Lâm Phi Long cũng là chuyện nhỏ.

- Mày thật rảnh rỗi, dĩ nhiên còn hết nhìn đông tới nhìn tây, xem tao trừng trị mày thế nào!

Chu Ngọc Hổ nói xong liền xông về phía Thạch Phong, một cái tát quất tới, trước hết muốn ném Thạch Phong ra xa.

Hành động như vậy, đương nhiên bị Thạch Phong nhìn ở trong mắt, cũng không nhúc nhích, đối mặt với ngươi có sức mạnh hơn hắn, chỉ tùy ý đánh một quyền về phía mặt Chu Ngọc Hổ, bỏ mặc một cái tát của Chu Ngọc Hổ không thèm để ý.

Chu Ngọc Hổ không nghĩ tới nắm đấm của Thạch Phong tinh chuẩn như thế, trực tiếp nhắm vào mặt của hắn, hai tay bản năng đi ngăn chặn cú đấm này.

Thạch Phong nhìn thấy Chu Ngọc Hổ hành động như vậy, khóe miệng giương lên, sống bàn tay nhanh chóng bổ về cổ Chu Ngọc Hổ, tốc độ nhanh như chớp, Chu Ngọc Hổ không kịp phản ứng, bị Thạch Phong chém vào gáy, như đao giải phẫu tinh chuẩn cắt qua động mạch chủ ở cổ.

Nhất thời Chu Ngọc Hổ cảm thấy hoa mắt, có một loại cảm giác không thở được, hơn nữa toàn thân lại không còn sức.

Thạch Phong không cho Chu Ngọc Hổ cơ hội thở dốc, một quyền đánh vào sườn của, Chu Ngọc Hổ muốn ngăn cản, thế nhưng thân thể lại không nghe lời, chỉ cảm thấy dạ dày như đao cắt, một ngụm nước vàng từ trong miệng phun ra, tầm mắt trở nên mơ hồ, muốn kêu thảm thiết cũng không làm nổi.

Bản năng Chu Ngọc Hổ muốn ngã xuống, chỉ có điều Thạch Phong không cho hắn cơ hội, một quyền lại một quyền đánh vào sườn của Chu Ngọc Hổ, sau đó mấy quyền đánh vào xương, một trận Trực Quyền kết thúc, nước chua trong dạ dày Chu Ngọc Hổ đều phun ra ngoài, giống như chó chết ngã trên mặt đất.

Toàn trường tĩnh mịch, trở nên lặng ngắt như tờ.

Hết thảy quá nhanh, nhanh đến nỗi tất cả mọi người không phản ứng kịp.

Bấy giờ giáo viên thân là trọng tài mới phản ứng được, lập tức tuyên bố kết thúc, người thắng là Thạch Phong, đồng thời vội vàng chạy đến bên người Chu Ngọc Hổ, nhìn xem Chu Ngọc Hổ có sao không.

Hắn thực không nghĩ tới, một người mới vừa đạt được hạng ba toàn trường, vậy mà không địch lại một chiêu của thanh niên gầy yếu này.

Đây tuyệt đối không phải vì Chu Ngọc Hổ quá yếu, mà thanh niên gầy yếu kia quá mạnh, hắn xem qua mấy trận thi đấu của Chu Ngọc Hổ, cực kỳ mạnh, chí ít hắn cũng thấy khó đối phó.

Xem tình trạng thương thế xong, giáo viên sợ ngây người, thủ pháp quả thực khủng bố, mỗi một chiêu đều vừa đúng, chỉ làm gãy mất hai, ba cây xương sườn, không để Chu Ngọc Hổ bị thương nặng, nhưng Chu Ngọc Hổ phải nằm hơn một tháng mới có thể khôi phục.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch