Chương 9: Tóp mỡ thật là thơm! Đoàn Đoàn Viên Viên thích lắm (1) Giang Châu nói, nhanh chóng chỉ chỉ cái túi phình to đeo trên cổ. Đoàn Đoàn Viên Viên tò mò trừng mắt nhìn. Ngay sau đó, Đoàn Đoàn bỗng nhiên xoay người, giơ hai cặp giò nhỏ ngắn, đạp đạp chạy ra thẳng phía sau nhà. Âm thanh trẻ thơ vang lên: “Ma ma! Mau tới nha! Ba ba mua đồ ăn ngon rồi!" Giang Châu sửng sốt, chợt cười xoa xoa tròn trịa cái đầu tròn trịa của con. Nhẹ giọng hỏi: “Ma ma đâu?" Hắn lúc này mới sực nhớ ra, mình vào nhà chỉ nhìn thấy hai đứa con nít, không thấy Liễu Mộng Ly đâu cả. "Ma ma, làm việc ~ " Giang Châu nghe vậy, đứng lên, đầu tiên là an ủi Viên Viên, sau đó mang theo ni lông túi cùng giỏ, bước nhanh vào trong sân. Làm việc? Cô ấy đang làm gì? Khiến Giang Châu không ngờ là khi hắn vừa đi vào bên trong, Liễu Mộng Ly bị Đoàn Đoàn kéo đi ra ngoài, hai người trực tiếp đụng vào nhau. "Em đang làm. . ." "Anh mua đồ. . ." Hai người gần như đồng thời mở miệng. Nói còn chưa dứt lời lại ngẩn ra. Giang Châu mím môi cười, nói: “Em nói trước đi." Liễu Mộng Ly khẽ cắn môi, nhìn thoáng qua Giang Châu toàn thân ướt đẫm mồ hôi, vừa liếc nhìn túi ni lông lớn mà hắn đang xách. Trái tim như bị vật gì đó nhẹ nhàng chạm vào. "Anh mua đồ?" "Ừm." "Tiền từ đâu ra?" Liễu Mộng Ly nhíu mày, nhìn hắn. Nói thật. Lúc Đoàn Đoàn nói với mình, Giang Châu mua đồ trở lại, phản ứng đầu tiên của cô chính là Giang Châu từ đâu có đâu có tiền? Trộm? Cướp? Hay lừa gạt? Càng khiến cho Liễu Mộng Ly cảm thấy áo não là ý nghĩ đầu tiên trong đầu của cô, lại là đợi lát nữa phải đi nói xin lỗi người khác như thế nào! Vì Giang Châu xin lỗi! Giang Châu dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô. Hắn thân thể khom xuống, đem ni lông miệng túi mở ra, từng cái đem đồ bên trong lấy ra. "Anh một không có trộm hai không đoạt, những thứ này đều là tự anh kiếm được tiền mua." Giang Châu lấy ra rất nhiều thứ. Có thịt, dầu hoả, bóng đèn, dầu, muối, v.v... Tất cả đều là đồ đang thiếu trong nhà. Liễu Mộng Ly càng lúc càng trừng lớn mắt. Cô há hốc mồm, lát sau mới nghe thấy giọng nói của mình vang lên: “Kiếm tiền? Anh kiếm tiền từ đâu ra?" Có phải, trộm đồ của người khác đi bán hay không?! Lòng bàn tay của Liễu Mộng Ly lập tức chảy đầy mồ hôi. Chuyện này, Giang Châu chưa phải là chưa làm. Giang Châu còn có một người anh. Là Giang Minh. Từ sau khi hai cô em chồng đến thôn bên cạnh, hai anh em Giang Minh Giang Châu vẫn ở chung một nhà. Trong nhà này có hai phòng, do ba của Giang Châu xây từ lâu, hai anh em mỗi người một phòng. Giang Minh khác với Giang Châu. Giang Châu từ nhỏ hết ăn lại nằm, dần dần làm đường lạc lối. Anh của hắn Giang Minh thì cần cù lao động, tin tưởng cần cù rồi sẽ làm giàu. Nuôi trâu bò, nuôi gà vịt ngang ngỗng. Thậm chí còn tự mình lên núi khai khẩn một mảnh đất hoang, trồng bất cứ loại cây nào có thể. Không ngờ là… 2 năm trước Giang Châu vì mua đôi giày da trâu, lại trộm trâu của Giang Minh làm ruộng đi bán. Đây chính là súc vật duy nhất để cày bừa trong nhà! Kết quả sau đó bị phát hiện, ba của Giang Châu hắn tức đến hôn mê bất tỉnh. Giang Minh cũng trong cơn tức giận, đoạn tuyệt quan hệ với người em trai này, chuyển nhà, mang theo cha mẹ đi đến cuối thôn. Hao hết của cải, tự xây một căn phòng đất. Từ đó về sau, gần như đoạn tuyệt quan hệ với Giang Châu. Liễu Mộng Ly chảy đầy mồ hôi tay. Trong đầu của cô đều là sau đó phải làm sao bây giờ. Nhưng lúc này Giang Châu cũng đã đem ra hết mọi thứ xếp đặt ngay ngắn. Rất nhiều thứ được bọc trong bao giấy. Phía dưới cùng bao giấy, là 3 cái túi bánh rán. Bánh củ cải chiên giọt tí tách dầu, 1 hào một cái. Giang Châu vừa cầm vừa nói: “Sáng sớm hôm nay anh dậy sớm đi hái một túi lá ngải cứu, còn có một ít rau dại, đi huyện thành Khánh An bán." "Ngày mai sẽ là Tiết Thanh Minh, lá ngải cứu bán rất chạy, anh bán 6 hào một cân, còn rau dại khác, tổng cộng bán 23 tệ 4 hào." "Mua mấy thứ này, kể cả thịt heo, tổng cộng 12 tệ 7 hào, còn thừa 10 tệ 7 hào." Giang Châu nói: “Đều ở nơi này." Hắn nói xong, lấy ra một chiếc khăn tay nhỏ. Bên trong căng phồng, đều là một vài tờ tiền lẻ. Liễu Mộng Ly ngây ngẩn cả người. Cô biết sáng sớm nay Giang Châu liền đi ra ngoài. Thế nhưng, cô còn tưởng rằng hắn đi ra ngoài quậy phá. Tuyệt đối không ngờ hắn đi ra ngoài kiếm tiền? Trong lòng của Liễu Mộng Ly cực kỳ rối loạn. Lại theo bản năng không thể tin được. Một người, tra nam suốt 20 năm, thật có thể trong một đêm lãng tử hồi đầu sao? Giang Châu mím môi, nhìn cô, chỉ biết nụ cười. "Em và Đoàn Đoàn Viên Viên ăn bánh rán trước lót dạ, anh đi làm cơm." Giang Châu nói, đưa 2 cái bánh củ cái chiên cho hai bé Đoàn Đoàn Viên Viên đang mỏi mắt chờ mong. Hai bé vô cùng vui vẻ. Làm nũng, vui sướng nhận, ngoan ngoãn nói cám ơn. "Cám ơn ba ba ~ " "Viên Viên, thích ăn bánh ~ " Giang Châu yêu thương xoa xoa đầu của hai con. Sau đó, vươn tay cầm lấy cái bánh cuối cùng đưa cho Liễu Mộng Ly. Người sau lúc này có chút ngẩn ngơ. Nhận theo bản năng. Giang Châu cầm lên thịt nạc cùng thịt mỡ, đi về phía phòng bếp.