Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trọng Sinh Hào Môn Cô Vợ Thần Y Quá Ngọt Ngào

Chương 2: Chết cùng nhau.

Chương 2: Chết cùng nhau.



Giọng nói trầm thấp chững chạc này khiến Cố Vân Tịch bỗng nhiên quết hết sợ hãi, anh nói, đừng sợ, có anh Hạo Đình ở đây rồi!

Đúng vậy!

Bao nhiêu năm qua, mặc dù cô một mực trốn tránh anh, nhưng anh vẫn luôn ở đó!

Người đàn ông trước mặt đã bước vào tuổi trung niên, đã không còn trẻ nữa, nhưng khuôn mặt anh vẫn có thể nhìn ra phong thái phi phàm trước đây.

Khuôn mặt sắc sảo ấy vẫn rất hấp dẫn, đôi mắt đen kịt thâm thuý mặc dù sâu thẳm nhưng luôn có thể cho cô cảm giác an toàn, nhưng một người đàn ông có dung mạo xuất chúng như vậy, bây giờ nét mặt lại đầy tang thương!

Sự tang thương này khiến Cố Vân Tịch càng đau lòng, người đàn ông này đã bị cô làm trễ nãi nửa đời người… Nước mắt bỗng nhiên rơi xuống, Cố Vân Tịch chợt nở một nụ cười tuyệt đẹp.

Cô nghĩ, lần này trở về cô sẽ không lẩn tránh anh nữa, đã bỏ lỡ nhiều năm thanh xuân như vậy, thật ra cô đã thích anh từ lâu rồi.

Chẳng qua, cô vẫn không dám thừa nhận mà thôi!

Nhìn thân hình cao lớn uy nghiêm trước mặt, Cố Vân Tịch bỗng nhiên có cảm giác muốn dựa sát vào, bao nhiêu năm rồi, thật ra cô đã sức cùng lực kiệt!

“Đau!

Anh Hạo Đình, đau quá…”.

Hai tay Lục Hạo Đình bỗng nhiên khựng lại, cơ thể cũng cứng lại, anh ngẩng đầu lên, không dám tin mà nhìn Cố Vân Tịch.

Trong ấn tượng của anh, đây là lần đầu tiên Cố Vân Tịch lộ ra một mặt yếu đuối như vậy đối với anh, như thể đang làm nũng với anh, muốn dựa dẫm vào anh vậy!

Không đúng, không phải là lần đầu tiên!

Lần đầu tiên Cố Vân Tịch lộ ra dáng vẻ nữ tính đối với anh là lần đó anh say rượu, nhân cơ hội say rượu ôm cô lên giường… Mấy lần sau này cũng gần như đều xuất hiện trong tình huống đó, lúc tỉnh táo thì đây là lần đầu tiên Vân Tịch như vậy với anh!

Mặc dù người phụ nữ này khiến anh rất bất đắc dĩ, khiến anh cả đời phải đuổi theo bước đi của cô, chưa bao giờ tỏ thái độ tốt với anh, mặc dù là vợ anh, nhưng chưa từng xem anh là chồng, tuy nhiên anh vẫn không cầm lòng được mà yêu thương cô!

Bởi vì anh biết, người phụ nữ này thật ra không có một ngày nào được sống yên lành, là anh đã không bảo vệ cô thật tốt!

“Đừng sợ!

Để anh đưa em về nhà!”.

Lục Hạo Đình không nói quá nhiều, bao nhiêu năm nay làm vợ chồng với Cố Vân Tịch, nhưng vẫn luôn trong trạng thái bạo lực lạnh, càng khiến anh trầm lặng ít nói, nhưng mỗi câu anh nói ra đều khiến Cố Vân Tịch cảm nhận được sự chân thành và an toàn sâu sắc!

Nhà!

Cô còn có nhà, có chồng!

“Ừm!”.

Lần này trở về, cô không muốn lẩn trốn anh nữa.

Bỗng nhiên… Pằng!

Cơ thể Lục Hạo Đình bỗng nhiên cứng đờ, đằng sau…mát lạnh!

Cố Vân Tịch lập tức ngây người!

Pằng!

Cơ thể Lục Hạo Đình lại cứng một cái, anh nhìn Cố Vân Tịch, sâu lắng, không nỡ, lo lắng…chưa kịp nói câu nào, anh đã…ngã gục xuống!

Cố Vân Tịch ngơ ngác nhìn thân hình cao lớn của anh ngã xuống trước mặt mình, cô ngước mắt lên, có một người phụ nữ vẫn chưa tắt thở, khẩu súng lục trong tay ả vẫn còn bốc khói!

Người phụ nữ kia lột khăn che mặt trên đầu ra, lộ ra một khuôn mặt giống Cố Vân Tịch đến bảy phần!

Cố Vân Tịch trợn trừng mắt.

Pằng!

Cô nhìn thấy thứ đó bốc khói lần nữa, dường như có thứ gì đó đang chui vào lồng ngực cô, nơi trái tim cô trú ngụ.

Lại nhìn người đàn ông trước mặt mình, Cố Vân Tịch bỗng nhiên mỉm cười, sau đó ngã xuống bên cạnh anh.

Không ngờ rằng vừa mới suy nghĩ thông suốt thì đã mất mạng, anh Hạo Đình, em còn chưa kịp làm người vợ tốt của anh… Khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh, trong đầu Cố Vân Tịch đều là sự cưng chiều của Lục Hạo Đình trước đây, lúc ý thức hoàn toàn biến mất, cô dường như còn nhìn thấy một người đàn ông ôm cô, dường như muốn đánh thức cô, khuôn mặt người đàn ông này giống cô đến mấy phần… Những cô không nghe thấy gì cả, cô chỉ nhớ rõ rằng mỗi lần Lục Hạo Đình gọi cô, giọng nói anh thật trầm, thật ấm áp, thật êm tai… Vân Tịch…Vân Tịch…

C3 -








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch