Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trọng Sinh Làm Đạo Tặc

Chương 339: Thú chứ không phải người!

Chương 338: Thú chứ không phải người!




“Dao Dao, hai nhà chúng ta vốn quen biết, bá phụ bá mẫu cũng hi vọng chúng ta sẽ học chung trường, để sau này dễ dàng giúp đỡ nhau. Còn cái thằng Nhiếp Ngôn, chỉ được cái vật lộn tự do là khá một chút, lần trước ta thua cũng là do ta quá khinh địch, còn về thân thể tố chất, nó làm sao có thể đỗ vào trường Đệ Nhất Quân Giáo. Ta thấy nhân phẩm của nó cũng chẳng tốt, sau này ngươi không nên tiếp xúc với hắn.” Lưu Thụy nói, nhìn thoáng qua Tạ Dao.

Tạ Dao tỏ vẻ chán ghét, nàng rất ghét Lưu Thụy cứ nói xấu Nhiếp Ngôn trước mặt nàng. Nếu không nể quan hệ của cha mẹ, Tạ Dao đã sớm chửi Lưu Thụy.

“Chuyện của ta không cần ngươi quản, ngươi quản tốt thân mình là được rồi.” Tạ Dao nói lạnh lùng.

“Ta cũng chỉ muốn tốt cho ngươi mà.” Lưu Thụy cuống quýt nói. Thái độ lạnh lùng của Tạ Dao làm hắn thẹn quá hóa giận. Nhưng hắn vẫn hiểu Tạ Dao là cục vàng của Long Dược tập đoàn và Chính Vinh tập đoàn. Nếu động vào nàng, hắn chết chắc.

Lúc này có thằng nhóc lùn tịt, tóc húi cua chạy đến bên cạnh Lưu Thụy, nhỏ giọng nói: “Lưu Thụy lão đại, đã có thành tích về lực đấm của Nhiếp Ngôn.”

“Như nào?”

“511kg.”

“Ngươi nói bao nhiêu?” Lưu Thụy trợn tròn hai mắt, nhìn hắn nghi ngờ.

Lúc này phía trước truyền tới tiếp xôn xao, bọn họ nhìn lên màn hình điện tử, mấy chữ trên đó làm mọi người sợ choáng váng.

“Cái gì chứ, 511kg, thằng này là người sao?”

“Không thể tin được, hắn mới là học sinh cấp 3. Thành tích này cũng là số 1, số 2 ở trường Đệ Nhất Quân Giáo, ta đoán, chỉ cần hắn thông qua bài thi viết thì dGdến Đệ Nhất Quân Giáo hai năm thôi là hắn có thể tốt nghiệp sớm."

“Đù! Ghen tỵ quá đi, lực đấm của ta mới có hơn 100kg.”

“Nói gở chứ hắn mà đấm ai một phát thì chắc bay luôn.”

Khuôn mặt Lưu Thụy đờ đẫn, trong lòng chỉ có tuyệt vọng. Hắn kém Nhiếp Ngôn không chỉ một cấp bậc. Nếu chênh lệch mười mấy kg thì hắn còn có thể cố gắng rèn luyện để đuổi theo. Đằng này lực đấm của Nhiếp Ngôn còn hơn gấp đôi hắn.

Nhiếp Ngôn vừa chứng minh xong ai mới là đồ bỏ đi.

Trong khi bên cạnh Tạ Dao, Địch Hạo, Hạ Linh đang nhảy nhót tung tăng mừng cho Nhiếp Ngôn.

“Định mệnh, thằng này cứ tẩm ngẩm tầm ngầm, kiến cắn chết voi, trâu bò vãi, 511kg, nó còn là người sao?” Địch Hạo kinh ngạc nói.

“Ngươi yên tâm chưa, với thành tích này thì hắn đỗ chắc trường Đệ Nhất Quân Giáo.” Hạ Linh nhìn Tạ Dao cười. Lúc nãy, Tạ Dao căng thẳng, nắm chặt lấy tay nàng, đau dã man. Có thể thấy Tạ Dao muốn cùng Nhiếp Ngôn vào trường Đệ Nhất Quân Giáo nhiều như thế nào.

Thấy thành tích đầu tiên của Nhiếp Ngôn được công bố, Tạ Dao cũng yên tâm, nàng nghĩ, với Nhiếp Ngôn, cấp bậc cuộc thi như thế này cũng chẳng khó khăn gì.

“Nếu Nhiếp Ngôn không thi đỗ trường Đệ Nhất Quân Giáo thì sao?” Hạ Linh chợt nghĩ đến vấn đề này.

“Hắn vào trường nào, ta vào trường đó.” Tạ Dao khẳng định, đây là đáp án nàng đã nghĩ kỹ.

Hạ Linh nhìn Tạ Dao, ngậm ngùi nói: “Ừ, nhà ngươi có tiền như thế, với ngươi thì trường nào chẳng giống nhau.” Chắc chắn những học sinh khác sẽ không nghĩ vậy. Bọn họ hiểu trường Đệ Nhất Quân Giáo có ý nghĩa lớn như thế nào.

Đúng lúc ấy, phía trước lại ồn ào.

“Thành tích khác của Nhiếp Ngôn lại vừa công bố.”

“Bao nhiêu?” Người xung quanh lập tức tò mò, màn hình điện tử còn chưa công bố, đại đa số còn chưa biết.

Lực chân 563,23kg. Lực tấn 835,78kg. Phát lực 582,21kg.

Hàng ngày, Nhiếp Ngôn đều rèn luyện theo phương pháp của đấu sĩ, tất nhiên loại khảo nghiệm nhỏ của trường Đệ Nhất Quân Giáo không thể làm khó được hắn.

“Hix, nếu bị hắn đá trúng chắc chết luôn quá.”

“Hỏi thừa, lực chân 300kg có thể đá gãy xương rồi, 563kg, nếu đá trúng chỗ hiểm thì thăng là cái chắc!”

“Ta phải luyện bao nhiêu năm mới được thế đây?”

“Cái này là thiên phú, cái thân thể còi cọc kia của ngươi thì có luyện cả đời cũng không được.”

Nhiếp Ngôn đã trở thành đề tài để mọi người bàn tán. Sau khi hắn kiểm tra xong tất cả, cũng rất hài lòng với thành tích của mình. Vòng khảo nghiệm đầu tiên kết thúc, chỉ thấy giám khảo thon gầy đi xuống, cười với Nhiếp Ngôn: “Thành tích không tệ, chắc chắn thông qua khảo nghiệm rồi, ngươi cố gắng xem có thể tiến vào đội Vương bài chuyên nghiệp trong Đệ Nhất Quân Giáo không. Tý nữa sẽ có bài khảo nghiệm văn hóa dành riêng cho ngươi. Ta gọi Lý Nhạc, huấn luyện viên quân sự trường Đệ Nhất Quân Giáo. Nếu có vấn đề gì ngươi cứ gọi ta.” Nhiếp Ngôn đánh giá qua vị huấn luyện viên quân sự tự xưng này. Vóc người hắn rất thấp, gầy gò, hình thể như vậy mà lại là huấn luyện viên quân sự của trường Đệ Nhất Quân Giáo, điều này cũng hơi bất ngờ.

Nghe nói hàng năm cả liên bang chỉ có mười mấy người có thể tiến vào đội Vương bài chuyên nghiệp của trường Đệ Nhất Quân Giáo. Nếu có thể vào Vương bài chuyên nghiệp, bất kể ngươi có nguyện ý phục vụ cho quân đội hay không thì cả liên bang cũng sẽ coi ngươi là nhân tài dự bị đặc thù. Chỉ cần hàng năm ngươi có thể thông qua khảo hạch thống nhất của liên bang thì chẳng khác nào ngươi luôn có thân phận đặc thù. Điều khoản trói buộc duy nhất đó là khi phát sinh chiến tranh, ngươi cần phải xuất lực. Lúc hòa bình, bọn họ không cần ngươi làm gì. Còn chiến tranh thì mấy trăm năm nay đã không có rồi.

“Dạ, lúc nào tham gia thi văn hóa vậy?” Nhiếp Ngôn hỏi. Mặc dù có tốt nghiệp trường Đệ Nhất Quân Giáo thì hắn cũng sẽ không đi lính, nhưng thân phận đặc thù sau khi tốt nghiệp Vương bài chuyên nghiệp cũng làm hắn động tâm rất lớn. Tốt nghiệp Vương bài chuyên nghiệp trường Đệ Nhất Quân Giáo có thể nhận được danh hiệu “đặc chủng nhân tài”, có thể mang súng, nếu ai dám uy hiếp ngươi, ngươi có thể bắn chết luôn. Đây chính là đặc quyền của liên bang. Nhiếp Ngôn hiểu được, đặc quyền tồn tại vĩnh viễn, thay vì kêu gào bất công, tốt nhất nên cố gắng phấn đấu để có thể có đặc quyền.

Kiếp trước Đường Nghiêu chết trong tay một thằng con ông cháu cha, cuối cùng vụ án cũng để đấy. Hận có được gì không? Oán có được gì không? Nếu như kiếp trước hắn có thể thi được vào Đệ Nhất Quân Giáo, có thể tốt nghiệp từ Vương bài chuyên nghiệp, hắn có thể ngăn không cho truyện này phát sinh.

Nhiếp Ngôn đang hơi phân tâm, huấn luyện viên quân sự Lý Nhạc bất ngờ xuất thủ, tay duỗi như đao, đánh thẳng vào cổ họng hắn.

Tên này xuất thủ tàn nhẫn, không giống như đang đùa.

Nhiếp Ngôn kịp phản ứng, theo phản xạ đưa tay trái ra đỡ, bốp, cánh tay hắn bị đánh một đòn nặng nề, chỉ cảm thấy đau nhức.

Lý Nhạc không dừng lại, vung chân đá vào mặt Nhiếp Ngôn.

Nhiếp Ngôn quát lớn, mạnh mẽ bắt lấy chân hắn, vung chân trái đá thẳng ngực Lý Nhạc.

Lực chân của hắn đã phát huy đến mức lớn nhất, nếu Lý Nhạc bị đánh trúng, ít nhất cũng phải đứt mấy cái xương sườn.

Lý Nhạc vội vàng che hai tay trước ngực, bốp, hắn bị trúng một đòn như trời giáng, ngã bay ra ngoài, lui vài chục bước mới dừng lại.

Nhiếp Ngôn cũng không tiếp tục tấn công, hắn cảm thấy Lý Nhạc hơi lạ, mặc dù đòn đánh sắc bén nhưng cũng không có cảm giác sẽ đưa người vào chỗ chết. Thấy Lý Nhạc lùi lại, hắn cũng thủ thế.

Lúc này Lý Nhạc nhìn về ghế khách quý, mấy giám khảo bên kia cũng gật đầu, tỏ vẻ hài lòng.

“Tốt lắm, khảo nghiệm của ngươi kết thúc, đã đạt tư cách trúng tuyển vào trường Đệ Nhất Quân Giáo, còn có thể vào Vương bài chuyên nghiệp hay không phải xem thành tích thi văn hóa của ngươi.” Lý Nhạc nói.

Quả nhiên động tác vừa rồi của Lý Nhạc chỉ là dò xét, Nhiếp Ngôn chào xong rời trường thi.

Tất cả học sinh xung quanh đều thấy quá trình giao thủ giữa Nhiếp Ngôn và Lý Nhạc. Bọn họ lộ vẻ kính sợ, thấy Nhiếp Ngôn đi xuống, lập tức tránh đường. Định mệnh, thằng này quá biến thái, vậy mà có thể đánh lùi huấn luyện viên quân sự của trường Đệ Nhất Quân Giáo.

Trong suy nghĩ của bọn hắn, Nhiếp Ngôn tự giác được xếp vào hàng quái vật. Thành tích vô địch như thế làm mọi người đều phải kính nể.

Chú ngựa ô mới nổi này đang dùng tư thế ngạo nghễ nhìn xuống bọn họ.

Sau khi Lưu Thụy nghe được thành tích của Nhiếp Ngôn, miệng hắn mấp máy, nếu so sánh với Nhiếp Ngôn, hắn chẳng khác gì cặn bã!

Nhiếp Ngôn đang tiến lại đây, hắn nhìn thoáng qua Tạ Dao, cúp đuôi bỏ đi. Mặc dù không cam lòng, nhưng hắn hiểu, còn ở lại thì chỉ rước lấy nhục.

Ánh mắt Nhiếp Ngôn nhìn theo bóng lưng Lưu Thụy. Đời này Lưu Thụy gặp phải hắn chỉ có thể gọi là bi kịch. Chắc chắn hắn sẽ không để Lưu Thụy có cơ hội ngóc đầu lên.

Hiện tại trong lòng Tạ Dao đã không còn bóng dáng của Lưu Thụy.

Địch Hạo thấy Nhiếp Ngôn lại gần, vỗ vai hắn, nói hưng phấn: “Huynh đệ, không ngờ ngươi mạnh như vậy, thành tích kia, bái phục, bái phục.” Hắn nhìn bốn phía, rất nhiều người đang nhìn, “Danh tiếng vang dội nha!”

Thấy Nhiếp Ngôn lại gần, một vài bạn học cũng vội vã chúc mừng, ngay cả một số người tương đối xa lạ cũng tới chào hỏi. Tương lai Nhiếp Ngôn như đã được trải gấm lụa, Nhiếp Ngôn thừa biết tính toán nhỏ nhặt của bọn họ, nhưng không nói ra, nên mọi người đều hân hoan.

Nhiếp Ngôn và Tạ Dao nhìn nhau cười, không cần báo trước. Đây là sự ăn ý từ nội tâm.

“Chúng ta đi ăn mừng đi.” Hạ Linh đề nghị.

“Các ngươi chờ chút, ta còn phải thi văn hóa.” Nhiếp Ngôn nhìn thời gian nói. Từ tin tức của huấn luyện viên quân sự, hắn biết cuộc thi văn hóa của Vương bài chuyên nghiệp cần 1 giờ, đề thi dài gấp mấy lần đề thường.

“Cuộc thi văn hóa? Là sao? Chẳng phải năm ngày nữa mới thi văn hóa?” Hạ Linh kinh ngạc hỏi.

“Muốn vào Vương bài chuyên nghiệp của trường Đệ Nhất Quân Giáo cần phải tham gia cuộc thi văn hóa này.” Nhiếp Ngôn nói, đây là đề thi dành riêng cho hắn.

“Vương bài chuyên nghiệp?” Mọi người lại được kinh ngạc thêm một lần. Cần phải biết, trong lịch sử trăm năm của trường cấp ba Hoa Đại, cũng chỉ xuất hiện hai học sinh trúng tuyển Vương bài chuyên nghiệp. Hôn nay, Nhiếp Ngôn lại sắp được ghi vào sử sách của trường cấp ba Hoa Đại!

“Hệ chỉ huy hay du hành vũ trụ?” Hạ Linh hỏi, Vương bài chuyên nghiệp của trường Đệ Nhất Quân Giáo chỉ có hai hệ này.

“Hiện tại chưa rõ.” Nhiếp Ngôn lắc đầu nói. Hắn không hứng thú mấy cái này, mục đích của hắn chỉ là danh hiệu “đặc chủng nhân tài”, còn hệ nào, hắn cũng không muốn ra chiến trường.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch