Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 17: Kết thúc.

Chương 17: Kết thúc.

Sáng sớm hôm sau. Hoa Chiêu dậy làm giá đỗ. Các mầm nhỏ đã dài ra rồi, cần tranh thủ thời gian xả thêm nước trong giỏ.

Hoa Cường thấy bước đầu tiên vậy mà thành công một cách nhẹ nhàng, trong lòng mong chờ bước tiếp theo, bước nhanh ra ngoài bện giỏ.

Mà Hoa Chiêu lại theo thông lệ bắt đầu lên núi, đào vài cái tổ sóc hoặc nhặt một ít củi lửa. Nguyên chủ trước đây quá lười rồi, củi ở nhà đều do một mình Hoa Cường nhặt, năm nay thân thể ông không tốt nên nhặt ít đi, nấu đến bây giờ cũng có chút không đủ dùng. Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là tiến hành trao đổi năng lượng, rửa một chút cái thân thịt mỡ này của cô.

Bất quá, lần này cô không đi suối nước nóng bên cạnh, bởi vì cô lại phát hiện có mấy đứa trẻ mang sọt hướng bên kia đi.

Cô ngày hôm qua nhặt về hạt dẻ, hiện tại đã lan truyền ở các hộ gia đình xung quanh, và những đứa trẻ không có việc gì làm lại lên đường qua đó.

Cô cũng không để ý, hôm nay chỉ đi dạo phía núi sau nhà. Cái sườn núi này không cao, bên trong chỉ có mấy cây nhỏ. Đóng góp lớn nhất là những cây nấm vào mùa Xuân Hạ Thu, củi cho bốn mùa, thỉnh thoảng còn có một ít mộc nhĩ, quả phỉ, muốn các loại thổ sản khác thì phải đi xa hơn phía trên núi mới có. Mà thời kỳ giáp vụ, thu hoạch cái gì cũng không có, bất quá cô cũng không để ý, cô sẽ chế tạo thu hoạch.

Hoa Chiêu tìm một tìm một bụi cỏ chui vào, đào một hố nhỏ, vùi hạt giống vào. Lần này cô trồng hạt giống ớt. Kết thúc một vòng, những quả ớt đỏ rực treo đầy cành.

Hoa Chiêu không lập tức hái xuống, cô tập trung nhìn chằm chằm vào những quả ớt, thử cùng chúng khai thông: “Nói xem ai trong các ngươi ít cay nhất?”.

Cô là người không cay không vui, trước kia không có ớt không thể sống được, nhưng ăn nhiều trên mặt liền nổi mụn, còn có thể bị đi ngoài, thật quá đau khổ.

Hiện tại tốt rồi, cô tự mình làm, tối ưu hoá hương thơm vị ớt mà lại ít cay. Cô chỉ thích mùi thơm đặc biệt của ớt, chứ không thích cái cảm giác cay xé miệng, đau dạ dày.

Mấy quả ớt đỏ rực khẽ run, có thông tin qua lại nhưng mờ nhạt hỗn loạn. Hoa Chiêu phân tích cả buổi, xác định một quả, hái xuống nếm thử nhưng vẫn cay. Cô tiếp tục lấy hạt giống từ trong quả đó, gieo xuống. Lại một vòng trao đổi năng lượng chấm dứt, cái cây hoàn thiện treo đầu cành. “Nói các ngươi ai không cay nhẩt.”

…….

Hai mươi vòng trao đổi năng lượng chấm dứt, Hoa Chiêu hái xuống một cây ớt. Mỗi lần cô tạm dừng, ớt đều đã chín tự nhiên, lại được làm khô trong không khí. Vừa thơm lại dòn, trong miệng tràn đầy mùi thơm của ớt, quả ớt xốp dòn tự nhiên. Hơn nữa chỉ có mùi thơm ngát, không có rát miệng.

“Hoàn mỹ…” Đây mới là kết quả cô muốn. Hoa Chiêu lập tức đem mấy cây ớt này hái xuống, thu được nửa cân hạt giống.

Những hạt này mang về trồng trong vườn, như vậy sau này cô có thể quang minh chính đại hái dùng rồi. Thu hoạch hết lượt này, cô tiếp tục gieo xuống một giống ớt khác.

Giống như lúc nãy, cô cũng hỏi một vấn đề: “Ai cay nhất?”.

Tiếp tục 20 lần trao đổi năng lượng vẫn chưa đủ, cô lại làm thêm 30 lần nữa. Sau 50 lần trao đổi năng lượng tối ưu hoá kết quả từ thế hệ này qua thế hệ khác, cô cuối cùng thu được cái mình muốn, đó là ớt vũ khí.

Tốt lắm, từ xa cô đã sặc đến ho khan liên tục, cô bịt miệng, bóp nát một trái, tay lập tức đau, hơn nữa mắt thường có thể thấy nó đang dần sưng phồng lên.

Sau đó một nguồn năng lượng sảng khoái truyền đến các ngón tay, sưng đỏ biến mất.

“Ha ha!” Hoa Chiêu vui vẻ đem những quả này đều hái, dùng vải bao lấy, chà xát thành bụi phấn.

“Có phải là quá độc ác không?” Cô một bên ho khan, một bên tự nói,cái thứ nước pha ớt này, có thể làm người ta mù a.

Được rồi, được rồi. Dù sao thì đã làm, cũng không thể ném đi, không phải cô sẽ mất công bận rộn à.

Nhanh đến giữa trưa, Hoa Chiêu cõng một giỏ củi về nhà. Kết quả vừa đến gần cửa đã ngoài ý muốn nhìn thấy một người.

“Sao anh lại đến đây?” Hoa Chiêu đoạt lấy cái cuốc trong tay hắn, nhíu mày hỏi.

Vương Chí Dũng nhìn cô, vẻ mặt ghét bỏ mà lùi lại mấy bước.

Hoa Chiêu trên người lại rất thối.

“Tôi xem trong vườn nhà cô lại chưa trồng cây gì, nên muốn giúp cô trồng.” Hắn quay đầu không nhìn Hoa Chiêu nói ra.

“Lại muốn chiếm tiện nghi nhà tôi đây, ở đây không chào đón anh, đi mau đi.” Hoa Chiêu đuổi người.

Vương Chí Dũng lập tức tức giận, chưa từng thấy qua người không biết phải trái như vậy! Chính mình xin đẹp thì thôi, bản thân lại xấu kinh thiên địa quỷ, vậy mà còn kiêu ngạo! có bệnh à?.

Đây là do ông nội cô ta nuông chiều, chính mình cũng không được điểm gì. Đợi cô ta gả qua nhà hắn, hắn nhất định dạy dỗ cô ta thật tốt!

“Tôi không có ý gì, chỉ là muốn giúp cô làm việc” Vương Chí Dũng không đi, muốn dạy dỗ cô ta cũng phải đem người lừa vào cửa rồi nói sau.

Hoa Chiêu quét mắt qua, liền đoán được tâm tư của hắn.

“Đừng nghĩ đến chuyện tốt kia, tiền lương của ông tôi cũng không đủ một mình tôi ăn, mặc kệ tương lại chồng tôi là ai thì cũng đừng nghĩ đến một phân.” Hoa Chiêu nói.

Vương Chí Dũng vẫn đứng yên, thậm chí cúi đầu nhếch miệng, bởi vì cô chưa vào cửa, một khi đã tiến vào nhà hắn, hắn liền có rất nhiều biện pháp để cô đem hết đồ ăn nhả ra.

Hoa Chiêu lại nhìn ra.

Được, đây là người chỉ có cơ bắp, nói chuyện vẫn không hiểu đấy.

“Cút cút cút!” Đối với người đeo bám, cô không có nửa điểm cảm tình.

Hoa Chiêu cầm cái cuốc, hướng cạnh bàn chân hắn mà vung tới, tạo thành một hố kế bên, bùn đất bay đến nện lên mu bàn chân Vương Chí Dũng đau nhức.

Hắn lại càng hoảng sợ, không tự giác bị cô đuổi ra khỏi sân nhỏ.

“Hoa Chiêu tôi hoàn toàn có thể tự mình hiểu lấy, loại đàn ông tuyệt với khắc chết vợ này, tôi tiêu thụ không nổi! Anh về sau đừng trèo lên cửa nhà tôi, bằng không thì, đánh gãy chân!” Hoa Chiêu vung vẩy cái cuốc, thoáng cái đem cái cửa gỗ đập vỡ thành một đống hỗn dộn.

Cây gỗ đã cũ, cong queo khó coi, hôm nay Hoa Chiêu nhặt một cây gỗ mới về định thay thế. Hiện tại vừa vặn lại có thể lợi dụng một lần, đỡ lãng phí.

Mảnh gỗ vụn bay đến trên mặt Vương Chí Dũng, cắt một đường máu nhỏ. Hắn lau mặt một cái, âm u nhìn chằm chằm Hoa Chiêu nửa ngày, quay người rời đi.

Hoa Cường đi tới, đứng bên cạnh Hoa Chiêu, nhìn bóng lưng của hắn, sắc mặt cũng không đẹp: “Đó là một tiểu nhân, về sau nếu có thể không đắc tội thì đừng đắc tội.”

Hoa Chiêu lại lắc đầu, bình tĩnh nói: “Bây giờ chúng ta có thứ hắn muốn, hắn sẽ tìm cách đắc tội với chúng ta. Đó không phải là điều chúng ta có thể tránh được.”

“Cho nên muốn trốn, căn bản cũng không có cửa! Vậy không cần trốn tránh rồi! Hoặc là binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn. Hoặc là chủ động xuất kích, tiêu diệt hắn.”

“Tóm lại một câu, dính vào thì xong rồi.”

Ánh mắt đục ngầu của Hoa Cường đột nhiên sáng lên, ông nhìn Hoa Chiêu, đây là lần đầu tiên cảm thấy cháu gái ông, trong huyết mạch cũng có sự tàn nhẫn của ông.

Hơn nữa không riêng gì hung ác, còn khôn khéo tỉnh táo, có khả năng nhận biết người, quả thực làm cho ông muốn rơi lệ.

Kể cả khi ông chết rồi, cô không gả cho Diệp Thâm, thì ông cũng có thể yên tâm.

Hoa Chiêu lại không nghĩ nhiều như vậy, cô tranh thủ thời gian mang theo cái cuốc đem hạt giống trồng lên sân nhỏ nhà mình.

Tránh khỏi một người lại một người, đều nhớ thương.

Hai người bận rộn nên không biết, bên ngoài thôn đang có người vì họ mà đến.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch