Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 21: Anh cân nhắc

Chương 21: Anh cân nhắc

“Ai nha má ơi! Sao lại nhiều tiền như vậy?” Vợ Đại Ngưu sợ hãi kêu lên, hướng tiền trên mặt đất vươn tới.

Hoa Chiêu một bước ngăn bà ta lại, đồng thời cũng bắt được vợ Nhị Ngưu đứng bên cạnh, sau đó đem hai người nhẹ nhàng đây ra khỏi phòng.

Cảm giác có sức lực lớn thật sự quá tốt.

Cô bày ra cơ thể to lớn, khí lực hung tàn, vợ Đại Ngưu cùng Nhị Ngưu sửng sốt không giám động. Vợ Tam Ngưu đứng phía sau cũng không dám tiến tới. Hoa Tiểu Ngọc thì lại càng không dám, cô ta biết chính xác Hoa Chiêu có bao nhiêu khí lực đấy, khi trở nên hung ác thì có thể đánh chết người!

Hoa Chiêu lần lượt nhặt tiền dưới đất lên.

Năm 76 lưu hành chính là bộ đồng nhân dân tệ thứ ba được phổ biến, lớn nhất là tờ có giá trị 10 đồng “Đại Đoàn Kết”, cô nhặt lên 200 tờ đại đoàn kết, 2000 đồng. Cuối cùng cô nhặt lên một tờ giấy màu hồng, đoán chừng là để bao lấy số tiền này, trên đó viết hai chữ bút lông: Tiền sính lễ.

Mặc dù hầu hết những người phụ nữ ở đây đều không biết chữ, nhưng các bà lập tức đoán được đây là cái gì, ánh mắt loé sáng kim quang, vẻ mặt nhăn nhó.

Một Hoa Chiêu này, ở đâu giá trị 2000 đồng a? Người kia bị hỏng mắt à?

Ngay cả Hoa Chiêu cũng nghĩ như vậy…Ha ha bất quá điều nay không làm cô trì hoãn hạnh phúc.

Cô vui vẻ đem tiền gấp lại, nhét vào túi quần.

Cô nghĩ tới, trong trí nhớ, nguyên chủ không có một phòng sính lễ này, nhưng có tiền sính lễ, nửa tháng sau hôn lễ, do Diệp Thâm gửi qua bưu điện. Nhưng chỉ có 200 đồng, bị nguyên chủ rất nhanh ăn hết sạch. Lần này sao lại biến thành 2000 rồi? Lại thêm nhiều đồ như vậy. Chẳng lẽ một đêm kia….cô hầu hạ tốt?

Rốt cuộc, cô xuyên đến đúng lúc, tiếp nhận ngay từ đầu, thủ đoạn chắc chắn khác với nguyên chủ….

Phi phi phi

Hoa Chiêu sắc mặt đỏ bừng mà vẫn cười ngây ngô, khẳng định không phải như vậy! Nhất định là cô không bức bách hắn, còn muốn thả hắn đi, hắn ngược lại ngượng ngùng, khẳng định không liên quan gì đến tư thế của cô =.=

Một con gấu đen tinh, phát ra âm thanh loli lại cười ngây ngô, cái hình ảnh này, thật sự là cay con mắt, càng lộ ra cô không đáng 2000 đồng,

Hoa Tiểu Ngọc mắt nhỏ, lại biến thành con thỏ đỏ.

Hoa Chiêu cười xong, đem sính lễ để vào bên trong giường gạch, sau đó ngồi xuống mép giường, nhìn mấy người nói: “Tôi biết rõ các người đánh cái chủ ý gì? Không phải là muốn chiếm tiện nghi sao? Tôi nói cho các người biết, không có cửa đâu! Cửa sổ cũng không có! Tranh thủ thời gian quay đầu lại bước về phía sau, đi đều bước! Tạm biệt, không tiễn.”

Không có người nào động, lợi ích lớn trước mắt, cần mặt mũi làm cái gì?.

“Tiểu Hoa à, nhiều thứ như vậy, cháu dùng không hết, cho nhà thím mượn dùng vậy?” Vợ Đại Ngưu vừa cười vừa nói.

“Mượn cái gì? Xà bông thơm sao? Cái đồ kia cho mượn đi, làm sao còn?”

Nhà Hoa Sơn xem như có tiền đấy, một người đều không đói, lưu manh ấy ư, không có khả năng nghèo đấy. Nhưng ông ta bủn xỉn, trừ đồ vật ông ta muốn mua ra, những cái khác đều không mua, mà xà bông thơm là thứ đồ chơi phí phạm, ông ta chắc chắn sẽ không mua.

“Không phải xà bông thơm cũng được, chậu rửa mặt, khăn mặt, vải vóc đấy, cháu tuỳ tiện cho thím cái gì đều được, không chọn.” Vợ Đại Ngưu nói. Bà ta cũng biết không thể nào lấy hết, nên lấy được bao nhiêu thì lấy.

Lại nói, bên cạnh còn có mấy cô con dâu Ngưu gia đang chờ đây này.

Hoa Chiêu thở dài, cô thật sự mệt tâm, không nghĩ tới chính mình sẽ có một ngày cùng mấy người phụ nữ này nói dóc về mấy khối xà bông thơm, mấy cái khăn mặt, mấu chốt là cô vẫn còn quan tâm xem đó là cái gì…

Thật sự là thú vị ah.

Bất quá cô lại không muốn nhao nhao lên nữa, that mệt mỏi, hôm nay cô là cô dâu, lại là một phụ nữ có thai. Lại cơ hồ là một người lo liệu toàn bộ hôn lễ.

“Đi nhanh một chút đi, nếu không đi tôi sẽ động thủ.” Cô tiện tay quơ lấy cây chổi phía cuối giường.

Mấy người bị đẩy đi ra ngoài. Đến trong sân, vợ Đai Ngưu gào to hết cỡ.

“Ai nha, thật khó lường! Họ trả lại 2000 đồng sính lễ! Đều là đại đoàn kết, mới tinh, mới tinh đấy!” Cái giọng kia, cả nửa thôn đều có thể nghe thấy.

Bà ta sợ người khác không biết nhà Hoa Cường có tiền phi nghĩa rồi.

Hừ! không đưa cho bọn họ, có chuyện cũng không sao!

Hoa Sơn lập tức hướng trong phòng nhìn, ánh mắt loé loé.

Hoa Cường mí mắt vừa nhấc, haha một tiếng: “2000 đồng thì xem là cái gì, tôi nhiều năm như vậy có một vạn đồng, cháu gái ăn còn không đủ, mỗi cuối tháng còn phải đói thêm mấy ngày, 2000 đồng a, ngược lại đủ cho cháu gái tôi ăn thoải mái hai tháng”

Cho nên số tiền này qua vài ngày liền hết, ai cũng đừng nhớ thương.

Nhưng nghe vào lỗ tai người nhà Hoa Sơn, tại sao lại bực bội như vậy này?

“Cháu nói bác cả, bác nên trông coi Hoa Chiêu, cứ như vậy ăn, cũng quá phá sản rồi” Vợ Đại Ngưu nói.

Giọng nói kia giống như Hoa Chiêu ăn hết tiền nhà bà vậy.

“Đúng vậy bác cả” Khương Cần nói ra: “Bác nên nghĩ cho tương lai Hoa Chiêu sau này… Trong tay cô ấy có chút tiền, đều đặn ăn cũng tránh khỏi về sau bị đói.”

Đợi Hoa Cường chết, số tiền kia không phải thuộc về họ sao? Cho nên cô ta cũng đau lòng.

“Ha ha, không cần các ngươi quan tâm, tiểu Hoa nhà ta tìm được nhà chồng tốt. Các ngươi xem, có rất nhiều tiền” Hoa Cường lớn tiếng nói: “Nếu ta chết đi, nó cũng không bị đói.”

Ông biết rõ sự tình tiền sính lễ, những người vừa tới đã nói tất cả, chỉ là ông nhất thời quên nói cho Hoa Chiêu.

Ông không nghĩ tới Diệp Thâm có thành ý như vậy, đưa rất nhiều tiền sính lễ.

Người tốt a! Cháu rể tốt! Ông càng nghĩ càng thoả mãn.

…….

Kỳ thật đây gần như là tất cả gia tài của Diệp Thâm rồi, anh có cân nhắc của mình.

Ông nội Hoa đang bị bệnh, anh đưa nhiều tiền hơn để ông ấy được ăn uống đầy đủ, để những ngày tháng cuối đời của ông được như ý một chút. Dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của ông nội anh, không có ông ấy cũng sẽ chẳng có anh.

Thứ hai là, Hoa Chiêu cũng không có bộ quần áo tử tế, đến bộ chăn, mền tốt đều không có…

……

Hoa Cường lời này càng làm người ta tức giận, khoe khoang chính mình có một cháu rể tốt phải không? Tốt thì thế nào? Dù sao cũng là con nhà người khác.

Hoa Sơn nói ra: “Anh hai, anh đừng nghĩ nhiều, chúng tôi cũng không muốn số tiền kia, đó là sính lễ của Hoa Chiêu, chúng tôi muốn cái gì?”

Vậy mà nói được một câu tiếng người? Hoa Cường ngẩng đầu nhìn ông ta, thấy ôngta nhất định còn những lời khác.

“Chỉ là có một việc, tôi muốn nhờ ông giúp.” Hoa Sơn nói ra: “Tôi tìm cho tiểu Ngũ một công việc trên thị trấn, kế toán cung tiêu xã! Lợi hại không?” Ông ta đắc ý nói.

“Lợi hại” Hoa Cường gật đầu.

Cung tiêu xã, là nơi tốt nhất trong mắt dân quê rồi, hơn nữa lại vào làm việc, được xem như công nhân chính thức rồi. Người dân quê bọn họ đạt được công việc như vậy cũng không dễ dàng.

Hoa Sơn có thể tìm được cho Hoa Thái Ngưu một công việc tốt như vậy, thật sự lợi hại.

“Nhưng mà lên thị trấn đi làm, đường quá xa, đi hơn 20 dặm, cả đi lẫn về đã 40 dặm, mùa hè còn đỡ, mùa đông mà nói thực sự là quá lạnh, tôi nghĩ, đợi chiếc xe đạp kia chuyển đến, thì mượn trước đi hai ngày, chờ hắn được phát tiền lương, có tiền rồi, chính mình mu axe đạp, sẽ trả lại ông.”

Đương nhiên chỉ là nói vậy, còn không có khả năng, trả lại là điều không thể.

Ông ta chẳng những xem cái xe đạp kia là của nhà mình, ông ta còn xem 2000 đồng kia cũng là của nhà mình, toàn bộ đồ đạc hôm nay đều là của nhà ông ta, kể cả căn nhà này đấy!

Nhưng những lời này vẫn là yên tâm để trong lòng thì tốt rồi, độc ác cũng không phải là nói bằng miệng, người nào mở miệng chỉ biết nói thì thật sự là kẻ ngốc.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch