Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trọng Sinh Nhàn Nữ Hào Môn

Chương 34:

Chương 34:


Tuy rằng bây giờ Cố Tích Cẩn mỗi ngày đều kêu người lái xe về sớm, nhưng trong lòng Cố Khê Kiều không có tức giận, đây là tâm tình của trẻ con, chỉ cần Cố Tích Cẩn không tìm đường chết giống như kiếp trước, thì cô cũng thủ hạ lưu tình.

Chẳng lẽ chỉ là một người như Cố Tích Cẩn thôi sao? Cố Khê Kiều cười nhẹ, mua một cốc trà sữa vị chuối, chọc ống hút, uống một ngụm lớn, nhìn dọc theo ngã tư.

Ở giữa ngã tư bên trái có một cậu bé chừng năm, sáu tuổi, khuôn mặt trắng trẻo, đôi mắt tròn xoe đang chăm chú gặm một viên kẹo mút cầu vồng, trông rất dễ thương, nhìn còn thuận mắt hơn Cố Tích Cẩn.

Nhìn sang bên phải, một chiếc ô tô màu đen xuất hiện ở ngã tư.

[Khai thác nhiệm vụ hàng ngày: Giúp người...] Hệ thống còn chưa nói xong, Cố Khê Kiều đã tiến lên, giữa chừng liền thay đổi lời nói, [Bởi vì ký chủ năng lực có hạn, hệ thống tự động khấu trừ 1 điểm mua né tránh! 】

Cố Khê Kiều cảm thấy thân thể đột nhiên trở nên nhẹ nhàng, dường như có một dòng lực lượng nóng bỏng lưu chuyển qua kinh mạch, cô nhẹ như chim én đột nhiên bay lên, người xung quanh chỉ thấy một mảnh mơ hồ tàn ảnh, trong giây lát, đã nhìn thấy cô gái đứng bên đường ôm cậu bé.

【Đinh! Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống khen thưởng 30 điểm! 】

Tiếng phanh gấp vang lên, lốp xe để lại vết phanh dài hai ba mét trên đường, đám đông bàn tán xôn xao về cảnh tượng huyền ảo này.

Lúc này, một người phụ nữ trung niên tách đám đông ra, sắc mặt tái nhợt, lảo đảo bước đến bên cậu bé, khóc thảm thiết, sau khi khóc xong, bà nhìn quanh thì thấy ân nhân đã biến mất, thật kỳ lạ, rõ ràng vừa nãy cô vẫn đứng ở bên cạnh, tại sao chớp mắt liền không thấy đâu rồi?

Cố Khê Kiều đột nhiên xuất hiện ở một con đường khác, "Tôi bảo cậu ngăn che một chút, sao cứ để cho tôi dịch chuyển tức thời vậy?" Cũng may trên con đường này không có người, nếu không sẽ doạ người khác phát bệnh rồi.

[Không, Mỹ nhân Kiều, hệ thống đã phát hiện ra một con chó hoang gần đó và nó cần sự giúp đỡ yêu thương của bạn. 】

“What?!” Cố Khê Kiều nguy hiểm híp mắt, chỉ có Cố Tích Cẩn ngu ngốc kia mới làm chuyện như vậy.

Lấy ra con át chủ bài, [Ký chủ? mỹ nhân Kiều? Cho chó ăn thì được 2 điểm, thật sự không đi sao? 】

"...Cậu thắng rồi." Bởi vì hôm nay bài thi phát rất nhiều, Cố Khê Kiều xách theo cặp sách, vừa vặn có một cái giăm bông do một bạn học nữ bàn sau đưa cho, có lẽ muốn trả ơn sô cô la.

Con chó đi lạc này có lẽ đã lăn qua một bãi rác, nó rất bẩn, trên người còn có một số vết thương không rõ, trong thời tiết nóng bức này, lại gần một chút có thể ngửi thấy mùi chua, hầu hết mọi người nhìn thấy nó đều tránh xa nó, Cố Tích Kiều vô cảm ngồi xổm xuống.

Những con chó hoang không dám đến gần cô.

Cô ngồi xổm tại chỗ, nhìn cặp mắt đờ đẫn trong bụi cỏ, sau đó đặt miếng giăm bông lên vỏ hộp để tránh bị bụi bẩn trên mặt đất làm vấy bẩn, đẩy nó đến một chỗ cách con chó không xa, sau đó chậm rãi lùi lại, nhìn thấy con chó hoang chùn bước một lúc, sau đó thò đầu ra từ từ và nhanh chóng ngoạm miếng giăm bông vào đám cỏ thấp.

[Hệ thống quét thấy giá trị lương tâm của mỹ nhân Kiều rất cao, hãy tiếp tục duy trì! ]

Cố Khê Kiều nhẹ nhàng cười cười, tiếp tục đi về phía trước, đôi mắt đen vô cùng thâm thúy, cô chưa bao giờ là người tốt.

Hệ thống hóa hình người lắc lắc chân trong không gian, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, [Mỹ nhân Kiều, kiêu ngạo là bệnh! ]

"..."

Trên đường này không có bao nhiêu người, Cố Khê Kiều mới vừa đi không bao xa, chiếc xe màu đen súyt đụng phải người, đột nhiên dừng lại ở bên cạnh cô, cửa sổ của hàng ghế sau chậm rãi hạ xuống, Cố Khê Kiều nhìn vào chiếc xe, thấy một khuôn mặt quyến rũ vô song quen thuộc, bạn cùng bàn của cô, Tiêu Vân.

Có lẽ bởi vì hành động vĩ đại vừa rồi của Cố Khê Kiều, khó lắm Tiêu Vân mới mang theo một nụ cười.

Nói về Tiêu Vân, cô ấy là một bông hoa cao lãnh của trường Nhất Trung. Vẻ ngoài lạnh lùng và cao quý thường ngày của cô ấy đã làm đông lạnh một số anh chàng đẹp trai cách xa hàng ngàn dặm, cô ấy thậm chí không cần phải nói bất cứ điều gì, chỉ cần một đôi mắt Đan Phong lạnh lùng liếc xéo một cái, có thể cảm khiến người ta cảm nhận được được sự chênh lệch rất lớn với cô ấy.

C39 -




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch