Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trọng Sinh Nhàn Nữ Hào Môn

Chương 56:

Chương 56:


Nhà họ Tiêu cách đó không xa, cô ngồi taxi một lát thì tới, Tiêu Vân đã đợi ở biệt thự từ sáng sớm, khi nhìn thấy Cố Khê Kiều liền vui vẻ chào đón, ông nội Tiêu đã được xuất viện, lúc này đang ngồi trong sân nhỏ, sắc mặt rất rata tốt, không nhìn ra chút bệnh nào.

“Trong tay cậu là cái gì vậy?” Vào phòng, Tiêu Vân nhìn túi nhựa màu trắng trong tay Cố Khê Kiều, kỳ quái hỏi.

Cố Khê Kiều nhìn xuống và mím môi.

Cô chỉ giao dịch với hệ thống một củ nhân sâm rừng, nhưng hệ thống không đưa cho cô hộp mà bảo cô đựng trong túi ni lông, họ có tin đó là nhân sâm đựng trong túi ni lông không?

"Cái này, một món quà cho ông nội Tiêu, nhân sâm rừng hàng trăm năm tuổi." Cố Khê Kiều tùy ý nhét chiếc túi nhựa vào tay Tiêu Vân và bắt đầu nói những điều vô nghĩa, cái gì mà nhân sâm rừng hàng trăm năm tuổi là nói xàm. Đó là một thứ bình thường do hệ thống tự lắp ráp Nhân sâm, nhưng bởi vì có linh khí mà nhìn đẹp hơn một chút.

【Không thể. ] Hệ thống phớt lờ cô.

Cũng không sao, nếu Tiêu Vân vứt đi, cô sẽ nhặt lên ngâm rượu cho dì Trương.

Tiêu Vân nhận lấy đưa cho quản gia, "Không phải hôm qua có người đưa cho ông một chai rượu trăm tuổi sao? Dùng để ngâm đi, ông nội uống chút rượu thuốc chắc là không sao đâu?"

"Vậy mà cậu lại tin là nhân sâm." Cố Khê Kiều rất ngạc nhiên. Nếu ai đó đưa cho cô một chiếc túi nhựa và nói rằng nó chứa nhân sâm rừng 100 năm tuổi, cô nhất định sẽ tát cho một cái. Có nhân sâm rừng 100 năm tuổi nào đựng trong túi nhựa không?

Người quản gia lấy nhân sâm hoang dã ra khỏi túi và mỉm cười, "Nhân sâm của cô Cố thoạt nhìn không hề bình thường."

Thực sự biết hàng? Cố Khê Kiều cúi xuống gần hơn, "Bác cũng có thể thấy điều đó?"

"Ông nội của quản gia đã nghiên cứu y học, nhân sâm này thoạt nhìn không phải là giả." Tiêu Vân liếc nhìn Cố Khê Kiều, chán ghét cô hỏi một vấn đề thiểu năng như vậy.

“Cậu biết cái gì?” Cố Tích Kiều đi theo Tiêu Vân vào trong vườn tìm ông nội, “Nếu cậu lợi hại như vậy, vậy đọc “Thục Đạo Nạn” cho tôi nghe đi.”

Tiêu Vân sửng sốt, câu đầu tiên của "Thục Đạo Nạn" là cái gì, "Đang ở nhà mà?"

Cố Khê Kiều liếc cô ấy, "Cứ nói đi, cậu đã thuộc chưa?"

"Thục Đạo Nạn ..."

Cố Khê Kiều vừa sửa lỗi vừa nghe, thỉnh thoảng, cô cũng kiểm tra chữ Hán của cô ấy, cho đến khi nhìn thấy ông nội mới thôi.

"Ông nội Tiêu, cháu chào ông." Cố Khê Kiều mỉm cười ngọt ngào với ông nội Tiêu.

Cô rất ưa nhìn, đôi mắt như sóng trong veo, làn da như ngọc dịu dàng, nụ cười nhẹ nhàng nhàn nhạt, bước đi khí chất nhẹ nhàng, ông nội Tiêu thấy cô liền rất vui vẻ, Tiêu Vân cũng không chen vào được. Cuối cùng, cô ấy tức giận đến mức cầm bài thi toán mà Cố Khê Kiều mang đến và đi làm bài.

"Kiều Kiều, ông nghe A Vân nói bây giờ con đang giúp nó ôn tập?" Ông nội Tiêu nhìn cô gái trước mặt, càng nhìn cô gái này, ông càng thích cô ấy. Y thuật kinh người, thành tích cũng không tệ, Tiểu Vân đi theo cô gái này, ông ấy có thể yên tâm.

Cố Khê Kiều giúp ông nội Tiêu pha một tách trà, lông mày của cô giống nhau, "Chỉ là giúp đỡ lẫn nhau mà thôi."

Thoạt nhìn thì có vẻ ổn, nhưng khi nhìn kỹ thì càng có sức quyến rũ, trà được pha có nước trà trắng thoang thoảng.

Ông nội Tiêu cũng rất ngạc nhiên trước kỹ năng của cô, "Cháu biết làm sao?"

Những chuyên gia biểu diễn nghệ thuật trà trong quán trà hoàn toàn không thể so sánh với cô.

“Buồn chán thì học một chút thôi ạ,” Cố Khê Kiều cười cười, sau đó rót cho ông ấy một chén trà, “Ông nội Tiêu, ông xem cho vui thôi, không cần nghiêm túc, cháu không so được với ông.”

C62 -




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch