Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trọng Sinh Nhàn Nữ Hào Môn

Chương 67:

Chương 67:


Bức vẽ kia đúng là của mẹ nuôi của con bé, Cố Tích Cẩn chưa từng nhìn thấy, chỉ cần người nhà họ Cố chú ý một chút là có thể tra ra được sự thật, thế này có thể thấy được cuộc sống của Cố Khê Kiều ở nhà họ Cố có bao nhiêu gian nan.

Dì Trương càng nói giọng nói cũng hơi nghẹn ngào. Đứa nhỏ kia thanh tú, xinh đẹp, gầy gò, yếu ớt, vẫn luôn cực kỳ hiểu chuyện, làm người ta vô cùng đau lòng. Chỉ ở chung mấy ngày, dì Trương phát hiện tuy bề ngoài cô yếu đuối nhưng tính tình thì cực kỳ kiên cường.

Nhưng một đứa bé kiên cường như thế mà phải đồng ý đứng ra công khai nhận tội và xin lỗi về tội danh không phải của mình.

Cô phải tuyệt vọng đến mức nào mới chấp nhận một yêu cầu hoang đường thế này? Cha của cô phải bất công biết bao mới có thể để đứa con của mình đối mặt với sự khiển trách của xã hội.

Một tay Giang Thư Huyền cầm tách trà, tách trà này còn chưa được uống xong thì đã nhận được cuộc gọi của dì Trương gọi đến.

Nghe dì Trương gọi đến, ánh mắt của anh đã trở nên nặng nề. ‘Rắc’ một tiếng, chỉ trong nháy mắt tách trà trong tay anh đã vỡ ra thành từng mảnh nhỏ. Người giúp việc trẻ tuổi cầm xấp tài liệu bước lên, suýt nữa đã bị hơi lạnh quanh người anh đông thành đá, anh ta nhìn xuống tài liệu trong tay mình, bàn tay không kìm được mà phát run. Cậu Giang thế này là làm sao vậy? Người nào to gan dám chọc cậu ấy như thế?

“Cậu Giang, những tài liệu này…” Anh ta khom người, phía sau lưng là một tầng mồ hôi lạnh, không thể nghi ngờ anh ta rất sợ Giang Thư Huyền. Tuy đã lớn như vậy nhưng số lần anh ta nhìn thấy Giang Thư Huyền thật sự không nhiều, mà một khi người này đã nổi giận lên, dù có là ông chủ nhà họ Giang cũng không có cách nào nắm bắt được anh, bây giờ trong lòng anh ta cực kỳ căng thẳng, không biết người nào đã chọc vào vị đại gia này rồi?

Giang Thư Huyền đặt cái tách xuống: “Để đồ xuống đây. Đặt cho tôi một vé đến thành phó N, sớm nhất.”

Nói xong cũng không thèm nhìn anh ta mà vừa cầm áo khoác rồi đi ra ngoài vừa móc điện thoại di động ra bấm một dãy số, trong điện thoại chỉ vang lên một tiếng đã có người bắt máy.

“Anh Giang, anh tìm em?” Giọng nói của cô vẫn không khác trước đây, thậm chí còn nhẹ nhàng hơn.

Hai mắt Giang Thư Huyền đã tối sầm, anh không nhắc đến chuyện đã xảy ra, chỉ cố gắng nói chậm lại: “Nghe dì Trương nói buổi tối em không trở về?”

“Ừm, mấy ngày nay không về nhà, con chó ở nhà cũng nhớ em, nó ôm chân em không thả.” Cố Khê Kiều vừa nói chuyện vừa tìm quần áo chuẩn bị đi tắm, con chó kia của Cố Tích Cẩn ôm lấy chân cô và bị cô kéo đi.

“Vậy được rồi, buổi tối nghỉ ngơi sớm đi, vẽ tranh cũng không cần quá muộn.”

Cố Khê Kiều dùng một tay lấy kem đánh răng: “Chờ anh trở lại, em sẽ vẽ xong, đến lúc đó sẽ cho anh xem!”

“Được. Vậy hẹn gặp lại.” Giang Thư Huyền cúp máy. Anh nhìn ánh đèn nê ông lấp ló ngoài cửa sổ rồi thở dài.

Cô không nói gì.

Tuổi đã lớn như vậy lẽ ra phải biết nũng nịu với người nhà mới đúng, thế nhưng cô lại không nói gì về chuyện này, không muốn để người bên cạnh mình thêm phiền phức, cô thành thục đến mức khiến người ta phải đau lòng.

Sáng hôm sau, Cố Khê Kiều thức dậy, người giúp việc đã đưa đến cho cô một bộ váy mới.

Đây là Tô Uyển Nhi đã dặn dò, dù sao hôm nay Cố Khê Kiều cũng phải gặp các ký giả, không thể quá mức keo kiệt về phương diện ăn mặc, xưa nay bà ta luôn tỏ ra hiền lương thục đức khi ở bên ngoài, nếu để con gái riêng ăn mặc quá mức sơ sài sẽ khiến bà ta bị người ta bàn tán, như vậy cũng không tốt.

Bộ váy này được đặt trước, lộng lẫy, ưu nhã, trên váy còn đính mấy viên kim cương sáng lấp lánh, quá mức thành thục, hoàn toàn không phù hợp với một cô gái ở lứa tuổi như cô. Cố Khê Kiều nhìn thoáng qua chiếc váy rồi tiện tay ném xuống đất, cô không có ý định mặc nó.

Sau cùng cô mặc bộ váy màu xanh da trời hơi nhạt.

Tô Uyển Nhi ở dưới lầu nhìn thấy bộ váy trên người cô thì cau mày nhưng cuối cùng bà ta cũng không nói gì thêm. Chiếc váy trên người Cố Khê Kiều có thiết kế không tệ, thủ công loại một, mặc nó đi ra ngoài không làm bà ta mất mặc. Chỉ là…

C74 -




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch