Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trọng Sinh Nhàn Nữ Hào Môn

Chương 92: Đêm khuya

Chương 92: Đêm khuya


Đồng thời cơ thể của Cố Khê Kiều đột nhiên sóng nước dập dờn cuối cùng biến thành trong suốt. Nghe bùa ẩn thân có vẻ cao cấp nhưng bùa ẩn thân cấp thấp nhất chẳng qua chỉ là thay đổi ánh sáng từ đó đạt được hiệu quả ‘ẩn thân’.

Cố Khê Kiều mở cửa sổ ra, với công lực của cô lúc này nhảy từ tầng hai xuống không có chướng ngại gì, hai chân nhẹ nhàng chạm đất.

Bây giờ mới khoảng mười giờ tối, người hầu vẫn còn ở nhà cũ nhà họ Cố chẳng qua là không thể thấy cô. Cố Khê Kiều vốn định rời đi nhưng cô suy nghĩ một lát, lại lén lút trèo lên ban công phòng Cố Tích Cẩn, xuyên qua cửa kính nhìn người ở bên trong.

Sắc mặt Cố Tích Cẩn còn kém hơn Tô Uyển Nhi, cô ta ngồi ở trên giường, Tô Uyển Nhi đang dỗ dành cô ta ăn cơm.

“Mẹ…” Cố Tích Cẩn không ăn cơm, cô ta cứ nhìn Tô Uyển Nhi rồi khóc, mới có mấy ngày Cố Tích Cẩn trước đây xinh đẹp tỏa sáng bây giờ đã trở nên tiều tụy.

Tô Uyển Nhi đau lòng chết mất, lập tức ôm lấy con gái, bà ta hận Cố Khê Kiều muốn chết: “A Cẩn, mẹ biết con chịu ấm ức, mẹ nhất định sẽ nghĩ cách xả giận cho con. Mấy ngày nữa ông nội sẽ đưa hai đứa sang Mỹ, đến lúc đó mẹ sẽ sắp xếp người ở bên kia tiếp ứng, nước ngoài loạn như vậy nhất định sẽ tìm được cơ hội cho con xả cục tức này.”

Ở nước ngoài một người rất dễ biến mất, nhìn thái độ của ông cụ Cố, dù Cố Khê Kiều biến mất ông ta cũng không quan tâm lắm, cho dù chết cũng có ai quan tâm chứ?

Cố Tích Cẩn vẫn đang khóc, Tô Uyển Nhi vẫn đang an ủi, vừa thề thốt sẽ khiến cho Cố Khê Kiều phải trả giá đắt.

Nghe được vài phút, Cố Khê Kiều không muốn nghe tiếp nữa, cô nhìn Tô Uyển Nhi đang cúi đầu an ủi Cố Tích Cần, cười khẽ một tiếng xoay người nhảy xuống cửa sổ.

Cho dù chuyện Cố Tích Cẩn đã làm rõ ràng như vậy nhưng Tô Uyển Nhi vẫn tin tưởng cô ta như cũ, đây có lẽ là sự tin tưởng của người mẹ đối với con gái đi, lý do Tô Uyển Nhi không thích cô cũng là do Cố Tích Cẩn.

Khóe miệng Cố Khê Kiều rũ xuống, lần này cô rời khỏi nhà cũ nhà họ Cố mà không hề lưu luyến gì, sau đó lấy con chó trong ba lô ra, bế nó lên trước mặt: “Mày tên gì? Không nói gì à? Vậy tao gọi bừa nhé… Hmm, gọi là Ha Ha đi.”

Cô vừa nói chuyện vừa cười đùa: “Mày không ai cần, tao cũng không ai cần, vậy chúng ta sống nương tựa vào nhau là được rồi.”

Về sau nếu cô đánh nhau với Cố Tích Cẩn, Cố Tích Cẩn có Tô Uyển Nhi che chở, tốt xấu gì cô cũng có con chó che chở, chẳng qua con chó này là cho Cố Tích Cẩn nhặt về, nó sẽ cắn Cố Tích Cẩn sao?

Cố Khê Kiều sờ đầu, nhìn chằm chằm Ha Ha giống như đang suy nghĩ.

Buổi tối gió hơi lạnh, buổi sáng cô mặc váy mà Tiêu Vân mua cho, nhìn thì rất đẹp nhưng mà không chắn gió, Cố Khê Kiều xoa cánh tay nổi da gà, đúng là một bộ quần áo vô dụng.

Con đường hơi vòng vèo, có đoạn thậm chí còn không có đèn đường, bóng người lập lòe ghê rợn nhưng cô lại không hề sợ hãi chút nào.

Sau lưng dường như có ánh sáng phát ra, Cố Khê Kiều nhạy bén tránh sang một bên, ban đêm yên tĩnh đột nhiên có âm thanh phanh xe chói tai vang lên, một chiếc xe thể thao màu đen trôi một đoạn sau đó dừng ngay trước mặt Cố Khê Kiều, cửa sổ xe ghế lại chậm rãi hạ xuống, một khuôn mặt đẹp trai lộ ra.

Ân Thiệu Nguyên mở điện thoại lên, sau đó ngẩng đầu nhìn Cố Khê Kiều một cái, giơ màn hình điện thoại đang sáng về phía cô: “Nhìn thời gian là đêm muộn, cô Cố đang làm gì giờ này thế?”

Cố Khê Kiều ngẩng đầu, đôi mắt yên tĩnh như nước trên mặt hồ, biểu cảm bình tĩnh, khóe môi khẽ nhếch lên: “Dạo phố.”

Nửa giờ sau, xe dừng ở khu biệt thự, đèn trong biệt thự sáng trưng, cửa cũng mở, Ân Thiệu Nguyên đã sớm thông báo cho Giang Thư Huyền.

Cố Khê Kiều đi vào, Giang Thư Huyền đang ngồi trên sô pha đọc sách, khuôn mặt tuấn tú, môi mỏng mím thành một đường, anh mặc đồ ở nhà rộng rãi, bớt đi sự sắc bén vào ban ngày, lộ ra sự lười biếng tùy ý.

C99 -




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch