Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trọng Sinh Thành Thiên Kim Thương Giới

Chương 37: Tẩy trắng

Chương 37: Tẩy trắng


"Ồ? Vậy Tĩnh Vân nghĩ lối thoát nằm ở đâu?" Trần Triệu Tường hứng thú hỏi, anh ta nhìn thấy được sự đa mưu túc trí trên người cô gái này, có thể gọi là nhìn xa trông rộng, cô nheo đôi mắt phượng lại mang theo vẻ thâm sâu khó tả.

"Tẩy trắng!" Đường Tĩnh Vân nói lời chắc nịch, "Chỉ bằng cách tẩy trắng, biến số tiền mờ ám trở thành số tiền minh bạch dưới ánh mặt trời, từ từ cởi bỏ lớp áo choàng xã hội đen, mang lên người cái danh doanh nhân thành đạt, như vậy mới có thể tiếp tục tồn tại trong thời đại mới này, cho dù vẫn có quan hệ mật thiết với thế giới ngầm thì bề ngoài cũng phải đẹp đẽ!"

Vẻ mặt của Trần Triệu Tường ban đầu vốn dĩ hời hợt nhưng dần trở nên nghiêm túc, nghe cô nói xong, anh ta nâng ly rượu trong tay lên,"Nghe những lời Tĩnh Vân nói còn hơn mười năm đọc sách! Ly này anh Tường tôi xin kính cô!" Nói xong, anh ta ngước đầu uống cạn.

Đường Tĩnh Vân nâng ly rượu trong tay lên uống một ngụm, động tác vừa tao nhã vừa hào sảng.

Trần Triệu Tường cười lớn, cô gái này khá hợp tính với anh ta, chả trách lại có thể ngồi ăn uống nói chuyện cười đùa với một người có tính tình kỳ quái như lão Thôi, quả thực là một người tuyệt vời hiếm thấy.

"Được rồi, được rồi, hai người uống chậm thôi, cứ nghĩ rượu đế 56 độ này là nước lã chắc!" lão Thôi ngăn hai người nói chuyện, thấy vẻ kích động của Trần Triệu Tường thì cảm thấy hơi buồn cười, bình thường người đàn ông này trầm tĩnh đến đáng sợ, bây giờ lại hiếm hoi bộc lộ cảm xúc như vậy.

Ba người tiếp tục uống rượu, bầu không khí vô cùng tốt.

Nhiều năm sau, mỗi khi Trần Triệu Tường nghĩ đến cuộc trò chuyện này, anh ta không khỏi cảm thấy mình đã may mắn khi ngày hôm đó anh ta nổi hứng đến nhà lão Thôi, đã có một cuộc trò chuyện làm thay đổi cuộc đời anh ta.

Khi anh ta được hỏi về người phụ nữ đã leo lên được vị trí đỉnh cao, anh ta đều sẽ tỏ vẻ thán phục, mỉm cười mà không nói một lời, người đó không phải ai cũng có thể suy đoán được, trong lòng cô có một khoảng trống. Quả thực Đường Tĩnh Vân là một người phụ nữ giỏi giang, nếu cô được sinh ra sớm hơn mười mấy năm, có lẽ sẽ có người thay thế vị trí của những ông trùm trong thế giới ngầm, còn cô được sinh ra trong thời đại thịnh vượng này đã tạo ra huyền thoại của riêng mình.

Giờ đây Đường Tĩnh Vân chỉ là một cô gái trẻ vô danh vừa mới bước sang tuổi 20, thậm chí còn có xuất thân không được vẻ vang, có ai đoán trước được thành tựu của cô trong tương lai chứ!

Ba người đã uống một chầu vui vẻ, tửu lượng của Đường Tĩnh Vân kém xa kiếp trước, cô cảm thấy hơi mệt nên đã tìm một căn phòng để ngủ lại ở chỗ lão Thôi.

Đến khi cô tỉnh dậy, nghe thấy tiếng hát à ơi mà lão Thôi đang nghe trên radio, cô nói lại với anh ta một tiếng rồi ra về. Bên ngoài ánh mặt trời buổi chiều không còn quá gay gắt và đang tắt dần, người đi bộ trên đường tụm năm tụm ba đi với nhau, cô đi thẳng đến một hiệu sách ở trung tâm thành phố, cô đã đọc khá nhiều sách, trong lòng thầm lên kế hoạch cho tương lai của mình. Đến khi cô ra về thì đã gần đến giờ hiệu sách đóng cửa, cô nghe rõ tiếng bà chủ hiệu sách lẩm bẩm sau lưng, "Đứng xem lâu như vậy mà chẳng mua được quyển nào, thật uổng phí khi có một gương mặt đẹp!"

Đường Tĩnh Vân sờ vào mũi, xem ra lần sau cô phải đến một hiệu sách khác để xem rồi, cô nhìn con đường tối tăm rồi bước ra về.

Về đến nhà, khi mở cửa ra, dưới ánh ánh trăng cô chợt cảm thấy có một bóng người đang ngồi trên ghế sô pha, cô sửng sốt, thấp giọng quát, "Ai đó?!"

C40 -




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch