Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trọng Sinh Thành Thiên Kim Thương Giới

Chương 47: Huyền thoại về cô

Chương 47: Huyền thoại về cô


Đường Tĩnh Vân đương nhiên không biết rằng mặc dù cô đã rút khỏi giới giang hồ hơn một năm, nhưng khắp chốn Thượng Hải này đều vẫn truyền tai nhau danh tiếng giang hồ của cô, có điều trong lòng cô vẫn có chút nắm bắt câu chuyện này, cô từng đối với những người dân ở khu vực này dù gì cũng có một chút tình bạn.

Cô là một người kỳ lạ, bề mặt rất lạnh lùng và có vẻ khó gần, nhưng ngược lại, thì cô lại có những phẩm chất tốt, có thể khiến cho mọi người tâm phục và muốn được kết bạn với cô.

Nghĩ về những năm tháng tự do bay lượn, lúc đó bản thân không cần phải lo lắng, chỉ cần biết rằng hôm nay được ăn no, không phải suy nghĩ cho ngày mai, dù cuộc đời có bộn bề, nhưng cô vẫn thấy hạnh phúc. Không giống như sau này, khi vào nhà họ Đường , một chữ thôi, “mệt”, cô cảm thấy sự mệt mỏi thấm sâu đến tận xương tủy, lúc đầu tính toán cũng mệt mỏi, nhưng sau khi có được nhà họ Đường , cô lại cảm thấy bản thân mình là bị ràng buộc bởi nhà họ Đường. Vì vậy, vụ tai nạn xe hơi lúc đầu, cho dù là ý trời hay *, thì đều là sự giải thoát.

Đang suy nghĩ trong đầu, cô lại nghĩ tới thiếu niên đang ở bên cạnh cúi đầu không nói gì, cô là người lên tiếng đầu tiên: "Sao không nói gì? Bị đánh đến ngốc à? Nếu cảm thấy không ổn thì đi đến bệnh viện, có điều tôi không còn tiền.”

Chàng trai thiếu niên đó nhìn người phụ nữ thờ ơ ở bên cạnh, cơn gió mùa hè thổi tung góc áo sơ mi của cô, tăng thêm một chút phong độ, từ lúc cô nói chuyện với những người vừa nãy đã đánh anh ta, anh ta cảm thấy cô có lẽ không giống những phụ nữ bình thường, trong lời nói của cô mang đậm hương vị giang hồ, nếu không bọn họ sẽ không dễ dàng để anh ta rời khỏi chỉ vì vài lời nói của cô, thậm chí còn tiết lộ người sai khiến bọn họ làm việc này là ai.

"Cám ơn, hôm nay tôi lơ là rồi." Hà Diên Lăng cảm ơn.

Đường Tĩnh Vân hơi ngạc nhiên, giọng nói của anh ta trong trẻo, không phải giọng nói của một học sinh giỏi hèn nhát như cô nghĩ lúc đầu, khi nhìn thấy logo hơi khác trên quần áo của anh ta, cô không khỏi mỉm cười ngạc nhiên, "Anh là giáo viên trường trung học số 11 à?"

Hà Diên Lăng ngạc nhiên gật đầu, sau đó nhìn quần áo của mình, bất đắc dĩ nói: "Đúng vậy, cô không phải là đang nghĩ rằng tôi là một học sinh giỏi bị bắt nạt đấy chứ?"

Các giáo viên ở trường trung học số 11 cũng có đồng phục giống với đồng phục của học sinh, chỉ khác là trên logo có thêm ba chiếc lá, tuy nhiên trường không yêu cầu giáo viên bắt buộc phải mặc đồng phục nên rất ít giáo viên chịu mặc chúng, Đường Tĩnh Vân không ngờ rằng mình lại gặp phải giáo viên trường trung học số 11 mặc đồng phục, bị bọn côn đồ chặn lại và đánh anh ta trong một con hẻm, “Thật ngại quá, xem ra tôi nhìn nhận nhầm rồi, cứ tưởng là một bạn học đệ nào chứ.”

Hà Diên Lăng cười, anh ta bảo vệ đầu mình rất tốt, chỉ bị ăn vài cú đấm, khuôn mặt anh ta nhìn trông có vẻ không bị sao cả, "Không sao, điều này chứng tỏ tôi còn rất trẻ, à đúng rồi, nhân tiện đây tôi xin tự giới thiệu, tôi tên là Hà Diên Lăng, tôi là giáo viên dạy thay ở trường trung học số 11.”

Đường Tĩnh Vân nhướng mày, gật đầu cười nói: "Tôi là Đường Tĩnh Vân, nhìn thì có vẻ tôi nhỏ tuổi hơn anh.”

Hà Diên Lăng liếc nhìn mình và Đường Tĩnh Vân, mỉm cười nói: "Ừ quả thật như vậy." Bộ dáng bây giờ của hai người bọn họ, tuy rằng tính tình của cả hai đều có vẻ trưởng thành, nhưng bộ dáng bị đánh của Hà Diên Lăng, khiến anh ta trông như các chàng trai thiếu niên mới mười bảy, mười tám tuổi.

C50 -




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch