Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trọng Sinh Thành Thiên Kim Thương Giới

Chương 74: Rắc rối tìm đến

Chương 74: Rắc rối tìm đến


Ba cô gái ở giường bên cạnh vẫn không rời đi lại còn thêm một nam một nữ, căn phòng vốn không rộng lắm giờ còn có chút chật chội.

Chàng trai có vẻ ngoài điển trai, đường nét trên khuôn mặt rõ ràng rất nam tính, có điều vẻ ngạo mạn trên mặt anh ta khiến người khác cảm thấy khó chịu, đầu anh ta hơi ngẩng cao, trong mắt toàn là thái độ đánh giá người khác, trên người mặc trang phục hàng ngày của một thương hiệu nổi tiếng nên cũng có thể nhìn ra nguyên nhân khiến anh ta kiêu ngạo.

Cô gái kia có mái tóc đen nhánh dài tới ngang eo, ngũ quan tràn đầy sức sống, lông mày lá liễu, mắt hạnh, mũi nhỏ, môi anh đào, đôi mắt to long lanh rung động lòng người, trên người mặc một chiếc váy liền thân màu trắng càng khiến người ta thêm thương yêu.

Thật đúng là một mỹ nhân khiến người ta vừa thấy đã thương, Đường Tĩnh Vân nhìn người vừa tới, trong mắt lóe lên tia lạnh lùng, đã có biết bao người bị vẻ ngoài trong sáng của cô ta mê hoặc nhưng không ai biết sự độc ác trong lòng cô ta, theo ngôn từ của thế hệ sau thì cô ta chính là một đóa hoa sen trắng đen tới mức không ai hại nổi nữa, ai có thể ngờ dưới vẻ bề ngoài thanh thuần như thế lại là một trái tim vô cùng độc ác chứ?

Cô gái này chính là chị gái cùng cha khác mẹ của cô, cũng là đại tiểu thư chính thức của nhà họ Đường - Đường Vũ San, không giống đứa con gái riêng được đón về giữa chừng là cô, nhà ngoại của cô ta cũng là một gia tộc nổi tiếng ở Kinh Đô, mặc dù không bằng nhà họ Đường nhưng muốn chơi chết một đứa con gái riêng không có gốc gác như cô thì thừa sức.

Đường Tĩnh Vân vừa hồi tưởng lại một số chuyện vừa nhếch khóe miệng để lộ nụ cười lãnh đạm, cô chỉ gật đầu với hai người họ một cái sau đó cất đồ trên tay vào chỗ cũ, bấy giờ mới chỉnh lại chiếc áo sơ mi trên người rồi lãnh đạm lên tiếng: "Hai người đến tìm tôi có việc gì?"

Chàng trai bên cạnh đã bị hành động mới vào nhưng không coi ai ra gì của Đường Tĩnh Vân kích động tới khó chịu, nhìn sang lại thấy Đường Vũ San đang tủi thân thì trong bụng tức giận lắm, anh ta lạnh lùng nói: "Đàn em Đường, em vốn có tính cách như thế này sao? Uổng công trưởng ban Đường nghe nói em có tài năng, muốn giới thiệu em lên biểu diễn trong buổi chào đón tân sinh viên!"

Đường Tĩnh Vân nghe vậy không nói gì, cô chỉ đảo mắt qua lại trên người anh ta và Đường Vũ San, còn nở nụ cười với Đường Vũ San, đáng tiếc nụ cười chưa lan đến đáy mắt, cô lãnh đạm nói: "Cô nuôi một con chó tốt đấy!"

Mặc dù cô không có ấn tượng với người đàn ông này nhưng nghĩ kĩ thì cũng chỉ đơn giản có thể thôi, lại là một tên đàn ông ngu xuẩn bị vẻ ngoài của Đường Vũ San lừa gạt.

Biểu cảm tươi cười của Đường Vũ San cứng đờ, cô ta đã quan sát Đường Vũ San từ khi cô mới vào cửa, lúc mở cửa trên mặt cô còn mang nụ cười ấm áp và tươi sáng giống như ánh mặt trời ngày xuân, lại như một ngọn gió nhẹ nhàng lướt qua mặt hồ yên ả, khiến người ta cảm nhận được sự an tĩnh của cô, nhưng lúc thấy cô ta, nụ cười trên mặt cô nhanh chóng bị thu lại, thứ còn sót lại chỉ là cảm giác hời hợt lãnh đạm, ánh mắt thông suốt như đã biết thân phận và ý đồ của cô ta.

Đường Vũ San cảm thấy rất nghi ngờ, theo tin tức cô ta lấy được hẳn là cô không biết thân phận của mình, nhưng khi Đường Tĩnh Vân nói câu đầu tiên, cô ta có thể khẳng định cô gái này biết gì đó.

C77 -




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch