Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trọng Sinh Thành Thiên Kim Thương Giới

Chương 76: Rắc rối tìm đến

Chương 76: Rắc rối tìm đến


Kiếp trước có lẽ Đường Tĩnh Vân sẽ để tâm nhưng kiếp này cô lại lười để ý mấy chuyện này bởi vì cô đã không thèm quan tâm đến mấy thứ danh tiếng này nữa, nếu danh tiếng hữu dụng thì Đường Vũ San cũng không bị cô làm cho thân bại danh liệt.

Người chưa từng trải qua rất khó có thể hiểu được chuyện người từng quỳ gối trước mặt bạn khóc lóc thảm thiết chỉ để cầu xin một con đường sống giờ lại đứng trước mặt bạn với vẻ mặt kiêu ngạo rất khó khiến bạn cảm thấy áp lực hay để ý tới họ.

"Không cần đâu đàn chị Đường Vũ San, Đường Tĩnh Vân là một người tự biết mình, chuyện mang vẻ vang về cho trường như vậy hãy để lại cho những người thực sự có tài năng, còn tôi ngồi yên một chỗ làm khán giả bình thường là được rồi". Đường Tĩnh Vân nói xong cũng không quan tâm đến thái độ của mọi người ở đó, cô đeo một bên vai balo rồi quay người bước ra ngoài, để lại cho mọi người một bóng lưng tiêu sái, bóng lưng của cô thoạt nhìn khá gầy gò nhưng sống lưng lại thẳng tắp khiến người ta có cảm giác nó không bao giờ cong được.

Đường Vũ San nheo mắt lại, cô ta cảm thấy câu nói cuối cùng của Đường Tĩnh Vân dường như có ý ám chỉ, trong lòng càng chắc chắn rằng cô đã biết gì đó về thân phận của mình, cô ta cũng chỉ cười lạnh một tiếng, Đường Tĩnh Vân muốn làm ra vẻ không tranh giành sao? Dù có như vậy, Đường Vũ San cũng sẽ không để cô cảm thấy dễ chịu.

Cô ta cười ngại ngùng với mọi người trong ký túc xá, để lộ thái độ bối rối, làm đủ loại biểu cảm rồi mới dắt chàng trai họ Ngụy kia rời đi.

Đường Tĩnh Vân gạt bỏ mọi chuyện ra sau đầu, hôm nay mới khai giảng không có tiết học nào, cô ra khỏi cổng trường bắt một chiếc taxi rồi vội vã đến sân bay.

Sân bay ở Kinh Đô được xây dựng với quy mô rất lớn, cô bước vội vào trong, không biết Vinh Kiều đứng đợi ở đâu, cô đành phải lấy điện thoại ra gọi cho cô bạn thân Vinh Kiều, kết quả bên kia hiển thị số máy đang bận, điều này khiến cô khá bất lực, trong thời gian ngắn cô cũng không tìm được người trong sân bay lớn như vậy.

Đường Tĩnh Vân dứt khoát ngồi xuống một chiếc ghế nghỉ công cộng chờ Vinh Kiều gọi lại cho mình, chỉ là chưa ngồi được bao lâu, cô đã bị một người đàn ông ăn xin ngồi ở chỗ quá cảnh của hành khách thu hút bởi khí chất rất đặc biệt của người đàn ông đó.

Người đàn ông đó cúi đầu khiến người ta không nhìn rõ gương mặt anh ta, quần áo trên người trông luộm thuộm giống như đã rất lâu không được giặt, có điều tư thế ngồi của anh ta rất ngay ngắn, Đường Tĩnh Vân có thể cảm nhận được đó là thói quen hình thành nhờ được uốn nắn tốt, trước mặt anh ta đặt một cái bát, thỉnh thoảng có khách đi qua cho anh ta một ít tiền.

Ngay lúc này, hai tên đàn ông trông trông như đám côn đồ tép riu đi tới, chúng mặc áo ba lỗ đen, vai trần còn xăm những hình xăm lớn, chúng đá người đàn ông đang ngồi đó ngã lộn mèo không chút do dự.

Mắt Đường Tĩnh Vân rất nhạy bén, cô nhìn thấy khuôn mặt lộ ra của người đàn ông đó xồm xoàm râu ria, hẳn đã nhiều ngày không cạo, trên mặt có những vết bầm tím sưng ứ, không nhìn rõ diện mạo, dưới mắt là quầng thâm đen, trong đôi mắt đó lộ vẻ chán chường và ghét bỏ thế gian, biểu cảm uể oải.

Thấy hai tên côn đồ đến, anh ta rất bình tĩnh lấy hết tiền trong túi ra, tự cầm lại mười đồng xu, không thèm để tâm tới chỗ còn lại, hai tên côn đồ thấy anh ta thức thời như vậy, cũng không làm khó anh ta nữa.

Đường Tĩnh Vân nheo mắt nhìn kỹ người đàn ông này, cô cảm thấy anh ta khá thú vị, thời gian chờ Vinh Kiều cũng không có việc gì làm nên Đường Tĩnh Vân dứt khoát đi về phía người đàn ông, ngồi xổm trước mặt anh ta.

Người đàn ông lãnh đạm ngẩng đầu nhìn cô một cái, sau đó lại thờ ơ cúi đầu xuống, im lặng nhìn chằm chằm một chỗ.

Đường Tĩnh Vân đợi vài giây, chủ động mở lời: "Xin chào, làm quen nhé, tôi tên là Đường Tĩnh Vân".

Người đàn ông ngẩng đầu nhìn cô, biểu cảm vẫn uể oải có vẻ như không hứng thú lắm, sau đó anh ta lại cúi đầu xuống.

Đường Tĩnh Vân cũng không tức giận, ngược lại cô còn khen ngợi: "Anh rất thú vị, đưa hết tiền kiếm được cho hai tên côn đồ đó, chỉ giữ lại tiền ăn một ngày của mình, vừa nuôi sống bản thân vừa tránh bị đánh. Chỉ có điều tôi rất thắc mắc tại sao một người thông minh như anh lại rơi vào cảnh ngộ như vậy?"

Người đàn ông nghe vậy cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn Đường Tĩnh Vân, cười một tiếng tự giễu: "Khi mẹ tôi còn sống thường nói, "Sống dở chết dở còn hơn chết hẳn", nên tôi vẫn sống". Sau đó anh ta lại cúi đầu tiếp tục nhìn mặt đất.

Đường Tĩnh Vân im lặng vài giây, sau đó xoay người bỏ đi.

Người đàn ông nhìn bóng lưng Đường Tĩnh Vân rời đi, nét bi thương thoáng qua đôi mắt, sau đó anh ta lại bình tĩnh cúi đầu xuống.

C79 -




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch