Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trọng Sinh Thành Thiên Kim Thương Giới

Chương 83: Hai chìa khóa, mỗi người một chìa

Chương 83: Hai chìa khóa, mỗi người một chìa


Khương Diệp nhìn người phụ nữ bên cạnh mình lúc này, đôi lông mày liễu khẽ nhướng lên, đôi mắt long lanh, khóe môi nở nụ cười, lòng anh khẽ rung lên, anh dừng xe bên lề đường rồi quay sang nhìn Đường Tĩnh Vân, biểu cảm trên mặt không còn lạnh lùng như lúc đầu, anh trêu chọc: "Anh có thể hôn em không?"

Nếu để những đồng đội vừa hoàn thành nhiệm vụ cùng anh nhìn thấy người đội trưởng lạnh lùng vô tình có thể bắn vỡ đầu hàng chục người mà không chớp mắ giờ lại nở nụ cười trêu chọc một cô gái, còn hỏi xem mình có thể hôn cô ấy hay không, chắc chắn họ sẽ kinh ngạc đến rụng cả hàm!

Nhưng trên thực tế, Đường Tĩnh Vân lại không cảm thấy ngạc nhiên khi đối mặt với tình huống như vậy, cô đã sớm biết được khía cạnh ngây ngô ẩn sau vẻ lạnh lùng của người đàn ông này thông qua thời gian bọn họ ở chung vào kì nghỉ mùa hè, lúc này cô mỉm cười nhàn nhạt, tay vòng qua cổ anh rồi chủ động trao cho anh một nụ hôn nồng cháy.

Khương Diệp ôm lấy đầu cô, hôn cô thật mạnh, đột nhiên anh cảm thấy cảm giác mệt mỏi vì phải thực hiện nhiệm vụ trong những ngày qua đã giảm đi rất nhiều, những dây thần kinh căng thẳng không nhịn được mà thả lỏng, hơi thở sạch sẽ giữa môi răng cô khiến anh lưu luyến không thôi.

Đường Tĩnh Vân cảm thấy bàn tay đang đè lên đầu mình càng lúc càng dùng sức, nụ hôn cướp đoạt nhưng cũng không khỏi mang theo chút dịu dàng, người đàn ông ôm cô tỏa ra mùi đàn ông dễ chịu, khiến cô không khỏi có chút đắm chìm trong đó.

Đến khi kết thúc nụ hôn này, cả hai đều có chút khó thở, đôi mắt phượng của Đường Tĩnh Vân ửng hồng hơn, cô bình ổn hơi thở, đôi môi đỏ mọng liếm nhẹ khóe môi, cảm thấy có mùi máu tanh thoang thoảng thì không khỏi cau mày, cười trách: "Mới vừa về đã giống như sói đói vậy, cứ như em làm anh đói khát lắm.

Bàn tay thon dài của Khương Diệp vuốt ve đôi môi cô, đôi lông mày không khỏi mang theo ý cười trêu chọc: "Không phải là em làm anh đói khát sao, nếu không phải vì nhiệm vụ chết tiệt này thì anh đã sớm lên giường với Tĩnh Vân nhà anh rồi, đâu cần phải nhẫn nhịn khổ sở như thế này!"

Đường Tĩnh Vân nhớ lại biểu cảm bất lực của anh khi rời đi hôm đó, cũng không khỏi bật cười, tự nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, cô trêu chọc: "Nếu anh cứ như vậy, sau này chúng ta xa nhau nhiều hơn thì sao.”

"Không đâu," Khương Diệp lắc đầu, ngũ quan như đao khắc lộ ra vẻ buồn bã, giải thích: "Anh đã nộp đơn lên cấp trên, dự định rời khỏi bộ phận này, vốn không định nghỉ nhưng ai bảo anh gặp được em chứ, những nhiệm vụ đó quá nguy hiểm, bây giờ anh đã có người để lo lắng, không thể liều mạng nữa!"

Nói đến đoạn sau, trong mắt anh thoáng qua nụ cười dịu dàng, ngón tay nhẹ nhàng ấn lên vành tai trắng ngần như ngọc của Đường Tĩnh Vân, cảm nhận được sự mát lạnh trên vành tai cô, anh cúi đầu ngậm lấy.

Đường Tĩnh Vân tự nhiên cảm thấy vành tai nóng lên, nhận ra anh đang dùng răng cắn, vành tai cô không tự chủ được mà nóng bừng, cô véo nhẹ vào eo anh: "Này! Nhẹ thôi! Sao anh lại giống như một tên lưu manh thế!"

Khương Diệp buông vành tai trắng ngần, nhìn đôi mắt cười của Đường Tĩnh Vân, anh nở một nụ cười tà mị, nâng cằm cô lên, "Cũng là người đã đăng kí kết hôn với anh rồi, anh trêu chọc em cũng không phạm pháp!" Nói rồi anh lại hôn lên khóe môi cô, nhẹ nhàng liếm láp môi cô.

Đường Tĩnh Vân khẽ đấm vào lưng anh, sau đó thuận theo động tác của anh, không hiểu sao, cô luôn cảm thấy người đàn ông này trở nên quyến luyến hơn.

C86 -




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch