Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trọng Sinh Thành Thiên Kim Thương Giới

Chương 86: Anh nuôi em, là lẽ đương nhiên

Chương 86: Anh nuôi em, là lẽ đương nhiên


Khương Diệp nhìn thấy sự ngạc nhiên hiện lên trong mắt Đường Tĩnh Vân, cười híp mắt nói: "Đây là thế nào? Vừa rồi không phải em nói những lời đường mật của đàn ông không đáng tin, phải cầm thẻ lương của đàn ông mới an toàn sao? Bây giờ thẻ lương đã có trong tay, vậy có cảm giác an toàn không?"

Đường Tĩnh Vân nhìn vẻ mặt nghiêm túc của người đàn ông, trong lòng chợt thấy hơi ngứa ngáy, như thể hạt giống từng gieo xuống kia đang thận trọng nhú lên, đâm chồi trong lòng, rồi nhẹ nhàng lướt qua đầu tim mình, khiến người ta không nhịn được muốn vuốt ve một phen, sau đó mím môi, cười híp mắt nhìn tấm thẻ trong tay, "Anh nỡ sao?"

"Tất nhiên!" Khương Diệp gật đầu khẳng định, khóe miệng nở nụ cười xấu xa, cúi đầu nâng cằm cô lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, "Ngay cả người của em cũng là của anh, thì chẳng qua chỉ là một tấm thẻ lương nhỏ nhoi, có gì mà không nỡ!"

Nói rồi anh khẽ cười, dường như cảm thấy tư thế này rất đẹp, anh đứng, cô ngồi, anh nâng cằm cô lên, khiến cho đuôi mắt đôi mắt phượng kia cong lên, trong mắt đều là anh, không còn những cảm xúc lộn xộn như lúc mới gặp, không hiểu sao trong lòng lại có một sự thỏa mãn.

Đường Tĩnh Vân đã quen với thân phận người có địa vị cao ở kiếp trước, nên rất ít khi có cơ hội ngước nhìn người khác, lúc này cảm thấy không được thoải mái, thế là dùng sức kéo mạnh tay Khương Diệp, để anh ngồi xuống bên kia ghế sofa.

Chiếc ghế sofa không lớn lắm, cùng lắm cũng chỉ đủ ngồi hai người, bây giờ hai người ngồi sát vào nhau, mùa hè cả hai đều mặc đồ mỏng, nên Đường Tĩnh Vân có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người Khương Diệp, cô nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, nửa dựa vào vai anh, trong mắt chứa ý cười, "Thẻ lương cũng nộp lên, xem ra anh rất có thành ý!"

Khương Diệp nhìn khuôn mặt xinh đẹp bên cạnh, nhìn gần mới phát hiện đôi mắt Đường Tĩnh Vân đặc biệt đen và sáng, nếu nhìn chằm chằm vào mắt cô sẽ khiến người ta vô thức đắm chìm vào sự sâu thẳm trong đáy mắt cô, anh thu lại tâm tư, nghiêm túc đáp: “Dĩ nhiên, em là vợ hợp pháp của anh, thẻ lương của anh nên giao cho em giữ!"

Đường Tĩnh Vân phì cười, đẩy anh ra, "Cũng đúng, dù sao anh cũng có nguồn tiền riêng, dĩ nhiên sẽ không coi trọng chút tiền lương này, giao cho em cũng không sao!"

Khương Diệp bị Đường Tĩnh Vân trực tiếp vạch trần, lông mày không động đậy, chỉ cười híp mắt tiếp tục tới gần bên cô nói: "Đây là vấn đề thái độ". Nói xong, anh lại móc một tấm thẻ ngân hàng trong túi ra, "Đây là thẻ anh đã chuẩn bị trước khi tới, bên trong có ba trăm vạn nhân dân tệ, coi như là anh cho Vân Vân tiêu xài!"

Vừa rồi Đường Tĩnh Vân đòi thẻ lương, anh không mang theo bên mình, may thay tình cờ ở trong tứ hợp viện này, nên đã đi lấy cho cô, còn tấm thẻ trong tay bây giờ này mới là tấm thẻ anh đã chuẩn bị từ đầu, bên trong có một khoản tiền, một khoản tiền cho người cô vợ nhỏ mới cưới của anh tiêu.

Đường Tĩnh Vân nghe vậy sắc mặt không đổi, nhếch môi nhìn người đàn ông này, nhẹ nhàng nói: "Khương Diệp, anh vượt giới hạn rồi".

Khương Diệp chỉ cười, ngón tay đan vào tóc cô, đè đầu cô áp vào mình, nhìn cô với vẻ nghiêm mặt, rồi nói từng chữ một: "Anh nuôi em, là lẽ đương nhiên!"

Đường Tĩnh Vân im lặng, lý lẽ chó má gì thế này, mẹ kiếp! Sao trước đây không phát hiện người đàn ông này lại còn có mặt gia trưởng như vậy chứ! Cô khẽ mím môi, nhưng khóe miệng lại không kìm được mà cong lên, sao câu nói này lại ấm đến thế!

Trước giờ cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày nghe thấy những lời nói này trong miệng một người đàn ông, những lời này được anh nói như lẽ đương nhiên, khiến trái tim vốn lạnh lùng của cô không nhịn được rung động vì anh.

C89 -




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch