Giản Nhân Nhân ở lại nhà trọ 4 ngày liền. Mỗi ngày, sau khi thức dậy ăn sáng, cô đều một mình đi đến chùa, dùng bữa trưa và bữa tối cùng với Thanh Minh đại sư.
Cô không phải mất công lặn lội đến đây chỉ ăn cơm không. Mấy ngày này, cô đã lén bỏ đến hơn 400 tệ vào hòm công đức trong chùa. Một mặt là muốn kính dâng đến Phật tổ, mặt khác cũng xem như chút tiền cơm hàng ngày tại đây.
Cơm ở trong chùa rất đơn giản. Trong sân còn trồng cà chua và dưa leo. Mấy ngày sau đó, cô cảm thấy da dẻ đẹp lên nhiều, đương nhiên cũng có thể là do trong lòng cô cảm thấy thoải mái hơn.
Giản Nhân Nhân và Thanh minh đại sư cũng dần thân thiết hơn. Chẳng qua là khi ở chùa, cô vẫn gọi cậu là Thanh Minh Đại sư, còn cậu gọi cô là Nhân Nhân thí chủ.
Cũng may cái tên chẳng qua cũng chỉ là biệt hiệu để xưng hô mà thôi. Ngay cả khi xưng hô không quá thân thiết, hai ngày tiếp theo, mối quan hệ của họ vẫn tốt lên theo hướng bạn bè.
Giản Nhân Nhân được biết Thanh Minh từ khi nhỏ xíu đã ở đây. Trụ trì sư phụ nói, cậu sinh ra không bao lâu thì được đặt ở trước của chùa, từ nhỏ đến lớn đều sống ở bên trong chùa này. Nhưng Thanh Minh chính thức quy y cửa phật là sau khi cậu tốt nghiệp đại học.
Trên mạng nói rằng, yêu cầu đối với Hòa thượng bây giờ rất khắt khe.
Xem ra là nói thật.
Mặc dù chưa chính thức xuống tóc, nhưng khi đó Thanh Minh vẫn rất nghiêm khắc tuân thủ quy định Phật môn. Xưa nay đều không ăn mặn, cũng rất ít khi cùng bạn bè đi chơi. Khoảng thời gian học đại học thì luôn gắng học hành chăm chỉ. Hoạt động giải trí duy nhất chính là xem phim, đến cả quán karaoke cũng không ghé qua bao giờ. Các bạn học có lẽ cũng cảm thấy cậu rất vô vị, nên về sau cũng không có gọi cậu đi cùng nữa. Sau khi tốt nghiệp, cậu quay về Chùa, cho nên lại càng ít liên hệ với bạn bè.
-Đại sư, người chưa từng nghĩ sẽ đi tìm lại bố mẹ của mình sao. - Giản Nhân Nhân cùng Thanh Minh đi dạo sau núi, cô hiếu kỳ hỏi.
Thanh Minh nhẹ nhàng lắc đầu. Cậu hướng ánh nhìn về phía xa xa, đôi mắt vẫn trong trẻo như trước:
- Bọn họ bỏ rơi tôi, tất nhiên là có lý do của họ. Những năm gần đây cũng không tới tìm tôi, chắc đã định vứt bỏ huyết thống của mình rồi. Nếu như giờ tôi đi tìm họ, chẳng phải là quấy rầy làm phiền đến cuộc sống của họ sao?
Khi cậu nói những lời này, bất luận là giọng điệu hay ánh mắt đều không có lấy một tia oán hận.
Giản Nhân Nhân tự mình than thở. Nếu như chuyện như vậy cũng xảy ra đối với cô, rất khó để cô có thể không oán trách cha mẹ chút nào được.
- Vậy cậu không trách họ sao ?- Giản Nhân Nhân cảm thấy tủi thân thay cho Thanh Minh - Sinh ra cậu nhưng lại không nuôi dưỡng cậu, đây là kiểu bố mẹ gì chứ.
Thanh Minh nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt hiện lên ý cười:
- Trách ? Có thể cuộc sống của họ cũng rất khó khăn, có thể họ cũng có nỗi khổ tâm của riêng mình. Hơn nữa, họ đã sinh ra tôi, cho tôi cơ thể khỏe mạnh. Tôi nên cảm ơn bọn họ mới đúng. Họ để cho tôi có thể hít thở không khí, để cho tôi có thể nhìn thấy thế giới này, vậy tại sao tôi phải trách họ?.
Cậu thật có tấm lòng lương thiện, cũng rất độ lượng nữa.
Nói chuyện cùng với cậu ta khiến tâm trạng cô cũng trở nên bình yên hơn, giống như không có một chút áp lực nào vậy.
- Ngày mai tôi phải đi rồi. - Giản Nhân Nhân thở dài. - Không đợi được Trụ trì quay về. Có điều, khi ông ấy quay về, cậu cứ gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn qua cho tôi nhé.
Thanh Minh ngẩn người liền hỏi:
- Cô phải đi rồi sao?
- Haizz, tôi trở về để quay phim. Chính là diễn thể loại phim truyền hình ấy.
Giản Nhân Nhân trải qua mấy ngày nay cùng với Thanh Minh, cô cảm thấy tìm được lại niềm vui lạc quan trước đây. Đã không có cách nào trở về với thân thể cũ của cô, vậy chi bằng hãy sống tốt với cuộc sống trước mắt.
Giản Nhân Nhân thật sự mang ước mơ trở thành đại minh tinh nổi tiếng, tất nhiên cô không thể tùy ý thay đổi ước mơ của Giản Nhân Nhân được. Hơn nữa cô cũng muốn xem xem, diễn viên rốt cuộc là như thế nào?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Giản Nhân Nhân lại gục đầu xuống.
- Tôi căn bản là không biết diễn, cũng không được học hành bài bản, không biết có diễn tốt được không nữa.
Thanh Minh động viên cô:
- Tôi cảm thấy cô nhất định sẽ diễn rất tốt. Không ai phù hợp làm đại minh tinh hơn cô đâu.
Lần đầu gặp cô, liền cảm thấy tương lai cô không phải người bình thường. Đây là con đường mà cô thích, những người như cô nhất định có thể tỏa sáng.
Giản Nhân Nhân sờ lên khuôn mặt mình:
- Cậu nói đúng, khuôn mặt này thật sự rất đẹp. Có được điều kiện tốt như vậy, chỉ cần tôi nỗ lực hết mình, mong là có thể diễn tốt...
Tự khen bản thân mình
Thanh Minh ngược lại cảm thấy cô ấy rất đáng yêu
Lúc Giản Nhân Nhân xuống núi. Thanh Minh đứng từ nơi cao nhất nhìn theo bóng lưng cô, ánh nắng hoàng hôn trải dài trên mặt đất, trong lòng cậu thì thầm.
“Nhân Nhân thí chủ, mong cô vạn sự như ý.”
**
Khi Giản Nhân Nhân trở về phòng trọ, Trần Bội đang thu dọn hành lý. Bởi vì đây là lần đầu tiên Nhân Nhân tham gia vào đoàn quay phim cho nên cô không yên tâm, cứ đòi cùng theo đến.
-Cậu nói có kỳ lạ không chứ, bà vợ của Giám đốc Trần không thấy đến nữa. Giám đốc Trần lại còn chịu nhận lỗi trước mặt tớ. - Trần Bội vừa thu xếp hành lý vừa cười nói, - Không biết trúng gió gì, mà đến cả tiền hôm trước mời ông ta ăn cơm, ông ta cũng bảo trợ lý trả lại cho mình.
Trần Bội nói đến đấy mới chợt nhớ ra, không chừng giám đốc Trần là một vết sẹo lớn trong lòng Nhân Nhân. Cô vội vàng im lặng rồi lập tức chuyển sang chuyện khác:
- Đúng rồi Nhân Nhân, hôm nay cậu muốn ăn gì? Không biết đồ ăn của đoàn làm phim như thế nào nữa. Hôm nay chúng ta phải ăn một bữa thật ngon. Lẩu hay hải sản bây giờ nhỉ.
Giản Nhân Nhân cũng cảm thấy sự việc này rất kỳ lạ. Ngày hôm đó cô không được tỉnh táo, nhưng cũng biết vị giám đốc Trần kia cực kỳ bỉ ổi, làm sao lại có chuyện như thế này được?
Cô chợt nhớ ra trong túi còn tấm danh thiếp của người đàn ông kia, hình như như là giám đốc của công ty gì đó. Chẳng lẽ anh ta đã biết hết mọi chuyện nên tìm đến bắt bí Giám đốc Trần.