Giám đốc Trần không phải là người keo kiệt với phụ nữ. Hơn nữa ông ta cảm thấy Giản Nhân Nhân đẹp đến mức nao lòng. Nên ông ta bảo tài xê lấy một phòng hạng sang, chờ lấy được thẻ phòng rồi thì bảo tài xế rời đi.
Ông ta bế Giản Nhân Nhân vào thang máy, quét thẻ đến tầng 23.
Vào đến phòng, Giám đốc Trần đặt Giản Nhân Nhân trên giường. Đúng lúc ấy,cô tỉnh dậy.
Giang Như Lục cảm thấy toàn thân nóng như lửa. Nhớ lại chuyện xảy ra trên xe, cô nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện.
Cho dù bây giờ là tình hình gì, cônhất định phải rời khỏi đây, không thì sẽ xảy ra chuyện.Chỉ là trong lúc còn tỉnh táo, chưa chắc cô đã có thể chạy thoát từ tay một người đàn ông, chứ đừng nói đến bây giờ.
Giang Như Lục quyết tâm, cắn lưỡi mình một cái. Cảm nhận được sự đau đớn, lúc này cô mới mới tỉnh táo được một chút. Gương mặt cô đỏ hồng lên, trông vô cùng cuốn hút, khiến cho Giám đốc Trần hoàn toàn không thể kìm chế nổi.
-Ông cứ đi tắm trước đã. - Cô đẩy ông ta và nói.
Vì dáng vẻ của cô lúc này, thêm vào đó giọng nói vốn mềm mại, cứ như là đang nũng nịu.
Mặc dù Giám đốc Trần là người thô lỗ, nhưng lúc này nghe thấy Giản Nhân Nhân nói như thế, chỉ có thể kìm nén sự kích động lại :
-Vậy được, tôi đi tắm trước, em cứ nghỉ ngơi một lát.
Thật ra trong lòng ông ta rất khinh thường Giản Nhân Nhân, cũng không lo rằng cô sẽ chạy trốn.Dù sao cũng cô còn có việc phải nhờ vả ông ta, hơn nữa lại bị ông ta cho uống thuốc, theo dự tính thì lúc này trong người vẫn còn bứt rứt khó chịu. Giám đốc Trần cứ thế yên tâm vào phòng tắm.
Giang Như Lục biết rằng thời gian cấp bách, cô phải nhanh chóng thoát khỏi đây. Nếu không đợi khi người đàn ông này bước ra khỏi phòng tắm rồi, cô sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Nghĩ đến đây, côcố gắng chống lại sự nóng bức và mêt mỏi trong cơ thể, leo xuống giường, cẩn thận đi về phía cửa.
Khoảng cách từ chiếc giường đến cửa chỉ có vài mét, nhưng Giang Như Lục phải mất gần 5 phút mới đến.
Lúc này toàn thân đã toát mồ hôi, cảnh vật trước mắt càng ngày càng mơ hồ. Cũng may cô vẫn còn cố chịu đựng được. Cô mở cửa với tốc độ nhanh nhất, nào ngờ vừa đóng cửa lại, cô liền ngã nhào xuống đất.
Giang Như Lục biết, chẳng mấy chốc người đàn ông đó sẽ phát hiện mình đã rời khỏi căn phòng, ông tavẫn sẽ nhanh hơn. Bất kể có đi thang máy hay thang bộ, đều không chạy thoát được.
Đành cược một ván vậy!
Đi qua mắc núi, đi lại cũng mắc sông rồi.
Giang Như Lục vội vàng đứng dậy, gõ cửa phòng bên cạnh. Trong lòng đang cầu nguyện phòng bên cạnh có người và là một người tốt.
* * *
Thẩm Tây Thừa tạm thời ở khách sạn, vừa tắm xong chuẩn bị xem tài liệu rồi đi ngủ.
Chuông điện thoại lại reo lên, nhìn màn hình hiển thị, là người bạn thân gọi đến. Anh ngẫm nghĩ nhưng rồi cũng nghe máy.
-Có phải chú ở phòng 2312 không?
Thẩm Tây Thừa nhíu mày:
-Là ai nói với cậu?
-Chú không cần nghĩ nhiều.Có đúng vậy không? Anh đã tìm cho chú một cô em, rất xinh đẹp, rất thuần khiết.
Thế này thì có khác quái gì “dắt khách” đâu.
Thẩm Tây Thừa chỉ lạnh lùng trả lời:
- Không cần.
- Anh đã bảo người ta qua đó rồi. Chú cứ coi như người tâm sự cũng được - Vừa dứt lời, người bạn thân cũng cúp máy.
Thẩm Tây Thừa sờ mũi, còn chưa kịp gọi điện để từ chối, đã nghe thấy tiếng gõ cửa.
Anh đứng dậy ra mở cửa, quả nhiên đứng trước cửa là một cô gái.Anh chưa kịp nói lời nào, cô gái đó đã bước vào. Cô cứ nắm lấy cánh tay anh không buông, như thể đã uống quá nhiều.
Thẩm Tây Thừa tiện thể đóng cửa phòng.
…
Anh biết, bây giờ để cô gái này về thật sự là không thích hợp.
Nhưng giữ cô ở lại đây cũng không thích hợp.
Tống Thần thật sự rất thích làm khó anh.
Năm nay anh đã 35 tuổi, không thể không có nhu cầu sinh lý. Ngày trước cũng từng rất phóng túng, nhưng mấy năm gần đây cũng đã hạn chế lại nhiều.
Thẩm Tây Thừa ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt dễ chịu trên người cô gái, khuôn mặt trang điểm cũng không quá đậm, vì vậy quyết định giữ cô ở lại đêm nay.
Ở phòng bên cạnh, Giám đốc Trần phát hiện Giản Nhân Nhân đã trốn mấtliền nhanh chóng mặc chiếc áo choàng tắm, gọi điện thoại hỏi lễ tân.Lễ tân nói rằng không để ý Giản Nhân Nhân có đi xuống hay không. Ôngtabèn tìm một lượt ở lối đi thoát hiểm cũng không thấy.
Hay có người nào đã cứu Giản Nhân Nhân rồi? Nếu không với tình hình hiện tại thì cô hoàn toàn không thể rời khỏi khách sạn.
Giám đốc Trần muốn chửi thề. Thật không dễ gì mới có cơ hội thế này, lần sau sẽ rất khó khăn, cá nằm trên thớt còn thoát được, chết tiệt.
Ông ta không can tâm, hơn nữa lại quen biết quản lý khách sạn, nên nhờ người kiểm tra camera giám sát. Ông ta muốn xem, rốt cuộc là ai đã đưa Giản Nhân Nhân đi.
Theo như video giám sát ghi lại, Giản Nhân Nhân từ phòng đi ra ngoài xong liền gõ cửa phòng bên cạnh, rồi lập tức vào trong. Cho đến bây giờ vẫn chưa thấy ra.
Giám đốc Trần không phải là người liều lĩnh. Suy cho cùng, ai biết được kẻ ở phòng bên cạnh là người như thế nào?
Ông ta tìm quản lý dò thử xem kẻ ở phòng kế bên là ai. Điều này vốn không hợp quy định, nhưng vì có quan hệ, nên cũng thuận lợi.
Người quản lý run rẩy trả lời qua điện thoại, giọng nói không giữ được bình tĩnh, - - Ông Trần, ông gặp phải chuyện lớn rồi.
Giám đốc Trần trong lòng bắt đầu hồi hộp lên tiếng :
-Nói như thế là có ý gì?
- Phòng bên cạnh ông, phòng 2312. Ông có biết người ở đó là ai không? Thẩm tiên sinh của nhà họ Thẩm đó.
- Thẩm tiên sinh?
Cả đế đô này chỉ có một Thẩm tiên sinh có thể quản lý mất bình tĩnh đến vậy, Giám đốc Trần thoáng chốc đã sợ đến nhũn cả tay chân.
Giản Nhân Nhân có quan hệ gì với người họ Thẩm kia?
-Ông Trần, cô gái chạy ra từ phòng ông…không phải là người của Thẩm tiên sinh chứ? Tại sao ông không điều tra rõ ràng lại đi đụng đến người phụ nữ đó. Lần này ông thật sự gặp rắc rối lớn rồi!