Thật ra Tô Vi cũng biết Thẩm Tây Thừa không có hứng thú với mình, vừa hay cô cũng thế. Nếu 2 người có thể thỏa thuận được thì sẽ là một việc vô cùng tốt đẹp. Dù sao cha mẹ đã ra lệnh kết hôn gấp rồi, cô năm nay nhất định phải có kết quả.
-Tây Thừa, tôi không muốn vòng vo với cậu nữa. Đề nghị của tôi hôm đó, cậu thấy thế nào?
Thẩm Tây Thừa nhìn cô, nhưng không nói gì.
Tô Vi cũng không tức giận, tiếp tục thuyết phục:
-Thực ra cậu sẽ không tìm được ai phù hợp hơn tôi, chúng ta đều hiểu mà. Huống hồ sau này vẫn là việc ai nấy làm, cuộc hôn nhân như vậy lẽ nào không tốt hay sao. Cậu kết hôn cùng tôi, đối với Trầm thị mà nói chỉ có lợi không có hại. Đối với cậu cũng vậy. Tôi chính là đồng minh tốt nhất của cậu. Tây Thừa, tôi thấy chúng ta đều đã bị cha mẹ thúc giục tới mệt mỏi rồi. Dù sao thì cuối cùng cũng phải kết hôn mà, cậu thấy có đúng không?
Thẩm Tây Thừa giơ tay xem đồng hồ.
Bây giờ đã 9h tối, anh đi đến chỗ Giản Nhân Nhân chắc cũng cỡ 10h. Lúc đó có lẽ cô đã nghỉ ngơi rồi, anh không nên đến làm phiền người ta vào lúc muộn như thế.
-Tô Vi, chúng ta không phải là người chung đường. – Thực ra tới tận lúc này Thẩm Tây Thừa vẫn chưa hề thực sự cân nhắc tới đề nghị của Tô Vi. Tôi nghĩ, chúng ta làm bạn thì tốt hơn.
Dù sao cùng là người thành đạt, Tô Vi không để mình thất thố. Biểu cảm của cô vẫn rất thoải mái. Hơn nữa lúc này, cô bị Thẩm Tây Thừa từ chối, chuyện tới ba lần, cô cũng đã hiểu rồi.
Đối với người đàn ông mình yêu sâu nặng cô còn chẳng tới mức sống chết không buông, huống gì với người đàn ông mà một chút tình cảm cũng không có. Tô Vi gật đầu, nói:
-Tây Thừa, có phải cậu đã gặp chuyện gì không? Tôi cứ có cảm giác, lần này đến cả miễn cưỡng tiếp chuyện cậu cũng không muốn. Lẽ nào cậu gặp được người mình thực sự thích rồi?
Cả ngày hôm này Thẩm Tây Thừa đã rất mệt mỏi. Anh mím đôi môi mỏng, nhìn chăm chú vào cô một hồi rồi nói:
- Trực giác của cậu nhạy thật.
-Thật sao?
Tô Vi lấy lại tinh thần trong nháy mắt:
- Không phải chứ, cậu thực sự có người thương, cho nên mới dứt khoát từ chối tôi hả ?
- Không phải.
Thẩm Tây Thừa lắc đầu. Anh chỉ là gặp phải một việc mà e rằng đến công việc cũng phải đẩy ra sau.
Đương nhiên là sẽ chẳng lòng vòng với Tô Vi làm gì.
Tô Vicó chút thất vọng, có điều hôm nay cũng không phải không có thu hoạch gì. Trước lúc rời đi, cô vẫn không quên nói một câu:
-Bỏ lỡ tôi, nói không chừng cậu sẽ hối hận đó.
Sau này Thẩm Tây Thừa đi đâu tìm người vừa nhạy bén vừa hiểu lý lẽ như cô?
Thẩm Tây Thừa không có bất kỳ biểu cảm nào khác. Anh quay người đi về hướng chiếc xe của mình.
Tô Vi nhún vai, cũng quay về xe, nhanh chóng đi khỏi bãi đỗ xe của Thẩm thị.
* * *
Sau khi tắm xong, Giản Nhân Nhân không nhịn được lại dùng điện thoại lên mạng tìm hiểu về việc phá thai và một số việc cần chú ý. Càng xem cô càng thấy da đầu run lên.
Phá thai sẽ làm hại cơ thể, điều này không nói cũng biết. Chỉ là quá trình nạo thai được miêu tả trong đó thật sự làm người ta sợ hãi.
Không phải trên mấy trang quảng cáo thất đức nói sẽ không đau sao, không phải nói chỉ mấy phút là được rồi sao?
Các cô gái trẻ không cẩn thận mà có thai ngoài ý muốn, đều đến các phòng khám nhỏ để phá thai, không phải chưa từng có trường hợp dẫn đến vô sinh. Loại thương tổn này đối với nữ giới mà nói là không thể cứu chữa.
Cô nhớ đến những lời mẹ từng nói với cô. Nếu lúc chưa muốn có con thì nhất định phải có biện pháp tránh thai, bởi vì phá thai rất hại cơ thể. Nếu bắt buộc phải phá thì phải có người đi cùng đến bệnh viện chính quy, sau đó phải nghỉ ngơi thật tốt.
Cô xem trong các bài viết có nói, có người không quan tâm, nhưng đối với đa số phụ nữ mà nói, không chỉ có cơ thể họ chịu thương tổn, mà hơn thế là nỗi đau tinh thần. Dù sao đó cũng là đứa trẻ mang dòng máu của mình.
Thật sự không công bằng, Giản Nhân Nhân nghĩ như vậy. Dựa vào cái gì mà đàn ông không cần phải gánh chịu những hậu quả thế này chứ?
Bọn họ không phải mang nặng đẻ đau 10 tháng. Bây giờ đến phá thai cũng chỉ là đàn bà phụ nữ gánh chịu một mình.
Chẳng trách mẹ cô cứ nhắc nhở mãi, phải tự bảo vệ tốt cho bản thân.
Lúc Giản Nhân Nhân đang bực tức thì điện thoại của cô đổ chuông, số điện thoại lạ. Trực giác cho cô biết là Thẩm Tây Thừa điện đến, cô do dự một chút rồi bắt máy.
-Cô Giản, thật ngại quá, giờ này muộn như vậy còn làm phiền cô.
Thẩm Tây Thừa ngập ngừng nói:
-Sáng sớm này mai tôi phải đi nước ngoài công tác, chiều ngày mốt sẽ quay về. Vì vậy dù cô có đưa ra quyết định gì, thì cũng đợi tôi trở về đã, được chứ?
Anh ta đang lo lắng cô tự đi phá thai sao?
Bây giờ Giản Nhân Nhân nghĩ khác rồi. Nếu cô muốn đi phá thai, đương nhiên cần Thẩm Tây Thừa sắp xếp. Anh ta nhất định sẽ chuẩn bị mọi việc chu đáo hơn cô. Lúc đó này thì cũng chẳng ngại mặt mũi thể diện gì nữa, thân thể cô là quan trọng nhất.
Cô cũng không ngại ngùng gì, mạnh dạn nói:
- Được chứ.
Nghe được hai từ này, Thẩm Tây Thừa cũng yên tâm rồi.