Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trừ Nhan Sắc Ra Em Chẳng Còn Gì Cả

Chương 5: (1)

Chương 5: (1)


Điện thoại trong túi không ngừng có cuộc gọi đến, Giang Như Lục lại không dám nghe máy. Có bắt máy cũng không biết nói cái gì, cuối cùng cô chỉ đành tắt chuông điện thoại.

Mặc dù thỉnh thoảng cô vẫn tự cảm thấy cuộc sống của mình quá nhàm chán, cũng có lúc rất ngưỡng mộ cuộc sống tự do tự tại không bị gò bó của em họ. Nhưng hiện giờ gặp phải biến cố quá lớn trong cuộc sống, cô lại chỉ muốn quay về ngôi nhà của mình, tiếp tục cuộc sống theo đúng quy củ.

Quan trọng nhất là, ai có chỗ của người đó, hiện tại cô đang chiếm thân xác của Giản Nhân Nhân, vậy phải chăng Giản Nhân Nhân cũng không thể quay về nhà của mình?

Nếu là trước kia, Giang Như Lục tuyệt đối không tin loại chuyện phi lí này. Đối với những hành động mê tín cầu thần bái phật của mẹ mình, dù cô không nói ra ngoài nhưng trong lòng cũng khịt mũi coi thường. Giờ cô không thân không thích, cũng không quen biết ai tai to mặt lớn. Vậy mà khi xảy ra chuyện thế này, phản ứng đầu tiên của cô lại là đi chùa cầu may. Biết đâu thật sự khấn ra được người có thể giúp cô thì sao!

Giang Như Lục từng cùng mẹ đi chùa vài lần. Có một vị trụ trì quan hệ với mẹ cô không tệ, là một người rất tốt. Bầu không khí trong chùa rất trang nghiêm, quy mô tuy không lớn, nhưng phần đông đều có lòng thành tâm bái phật.

Chỉ là bây giờ trời đã sập tối, cô không thể ngủ lại trong chùa. Tuy rằng dưới chân núi cũng có nhà trọ, nhưng mà cô thân gái một mình, bây giờ đi thật sự không an toàn.

Cô nhờ có kí ức của Giản Nhân Nhân và cũng biết phòng của Giản Nhân Nhân ở đâu, nên chỉ đành vội vàng đến cửa hàng mua đại món gì đó rồi nhanh chóng quay về phòng trọ.

Đế đô tấc đất tấc vàng. Nhà Giản Nhân Nhân điều kiện không được tốt, tiền tiết kiệm cũng không có. Cô thuê phòng cùng với bạn, mỗi tháng chi trả tiền phòng với tiền điện nước tốn cỡ 2 3 ngàn tệ.

Tướng mạo chính là ưu thế lớn nhất của Giản Nhân Nhân, hơn nữa bản thân cô cũng có ý muốn nổi tiếng trong giới giải trí, nên đã đến Đế Đô. Bởi vì vẻ ngoài thực sự vô cùng xuất chúng, nên lăn lộn trong cái ngành này cũng không quá khó khăn. Một mặt, cô tích cực giao lưu với đoàn phim, nhằm tranh thủ tìm vai diễn; mặt khác tiếp tục hát livestream xem có thể dựa vào việc này để nổi lên không.

Hiện tại người quay livestream rất nhiều.Có điều Giản Nhân Nhân có giọng hát không tệ, ngoại hình lại xinh đẹp hơn người, thậm chí không thua gì minh tinh. Vì vậy nên độ nổi tiếng không tồi. Cho dù không kiếm được tiền từ đoàn làm phim, thì mỗi tháng dựa vào tiền live video, cuộc sống của cô cũng không quá khó khăn.

Phòng trọ chia ra 2 gian, bố trí đơn giản. Duy chỉ có phòng của Giản Nhân Nhân vì phải mở livestream nên được bày trí rất đẹp.

Bạn cùng phòng cũng tính như là người quản lí của cô. Bình thường vẫn giúp cô tìm các mối khắp nơi. Bởi vì trước đây từng có kinh nghiệm làm trợ lí ngôi sao, vì vậy mới có thể nhanh chóng giúp Giản Nhân Nhân giành được một vai phụ.

Dù chỉ là vai nữ thứ 4, đất diễn không được nhiều, song Giản Nhân Nhân đã rất vui rồi. Để cảm ơn sự giúp đỡ của giám đốc Trần, nên đã mời ông ta đi ăn một bữa. Ngờ đâu đây lại là một cơn ác mộng đang chờ đợi cô.

Lúc Giang Như Lục đang ăn cơm hộp,bạn cùng phòng Giản Nhân Nhân kiêm người quản lí Trần Bội quay về.

-Nhân Nhân, điện thoại cậu bị hư rồi à, điện cho cậu cậu đều không bắt máy?

Trần Bội vội vàng thay dép lê, đến kế bên cô, lo lắng hỏi:

- Tối qua tớ bị giám đốc Trần chuốc say bí tỉ. Hôm nay tỉnh lại mới phát hiện cậu bị giám đốc Trần mang đi, cậu không có chuyện gì chứ? Hôm nay tớ điện thoại cho giám đốc Trần, ổng đều không nghe máy làm tớ sốt ruột muốn chết, tìm cậu rất lâu luôn.

Giang Như Lục biết rõ, ở Đế Đô phiêu bạt là chuyện rất là khó khăn.

Bất luận là Giản Nhân Nhân hay là Trần Bội trước mặt, trong lòng đều có ước mơ của mình, song hiện thực là như vậy đấy!

-Tớ không sao.

Với việc xảy ra vào tối qua, Giang Như Lục thật sự không muốn nói ra, càng không muốn nhớ đến.

Trần Bội thừa biết, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó. Ý đồ của giám đốc Trần đối với Giản Nhân Nhân đã quá rõ ràng. Nếu không vì tranh thủ vai diễn bọn họ sẽ không bao giờ để ý đến người như vậy. Nghĩ đến chuyện Nhân Nhân không chừng đã bị…… Trần Bội lập tức cảm thấy đau lòng, mắt liền đỏ lên.

-Tại sao ai cũng tới ăn hiếp tụi mình vậy chứ!

Giang Như Lục lặng lẽ ăn cơm. Cô không biết làm thế nào để an ủi Trần Bội, dẫu sao hiện tại người xảy ra chuyện cũng là cô mà.

Trần Bội đi vào nhà vệ sinh rửa mặt xong, lấy lại tinh thần, nói với cô:

- Nhân Nhân, nếu cậu muốn tố cáo giám đốc Trần tớ sẽ cùng cậu làm đến cùng. Cùng lắm không làm trong giới giải trí, dù thế nào cũng phải giành lại công bằng.

- Giám đốc có hạ thuốc, cũng dắt đến nhà nghỉ rồi nhưng tớ chạy trốn được.

Giang Như Lục thành thật mà nhìn Trần Bội:

-Tớ nói thật, không hề gạt cậu.

Chỉ là cô không muốn kể tiếp cho Trần Bội nghe việc xảy ra sau đó thôi.

Trần Bội bán tín bán nghi nhìn cô:

-Thật không? Vậy tại sao tối qua cậu không về? Rồi hôm nay đi đâu mất vậy?

Cũng may Giang Như Lục trên đường về đã suy nghĩ đâu đó xong xuôi, nên lúc này cũng có thể bình tĩnh mà nói dối :

-Tớ sợ giám đốc Trần lại đây kiếm tớ, nên đến nhà nghỉ đặt một phòng, cả ngày hôm nay ở trong phòng nghỉ ngơi. Bội Bội, tớ không có gạt cậu đâu!

Nhìn bộ dạng cô như vậy cuối cùng Trần Bội cũng tin tưởng.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch