Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trừ Nhan Sắc Ra Em Chẳng Còn Gì Cả

Chương 7: (1)

Chương 7: (1)


Giang Như Lục không biết có nên đem tất cả mọi chuyện xảy ra nói với người trước mặt này không

Trên thực tế, nếu như trụ trì thật sự đứng trước mặt cô, cô cũng chưa chắc có thể mở miệng nói thành lời. Đúng vậy, đúng là không thể hiểu nổi sự tình này như thế nào. Nếu cô nói ra mọi chuyện, chưa kể đến có người tin cô hay không, phần lớn những người nghe có lẽ đều sẽ cho rằng cô bị thần kinh.

- Thí chủ, không biết cô tìm Trụ trì của chúng tôi có việc gì quan trọng không?- Thanh Minh từ nhỏ tới lớn đều ở trong chùa miếu, cậu đã gặp qua rất nhiều vị nữ thí chủ. Nhưng không hiểu vì sao, khi gặp đôi mắt trong veo này, cậu bỗng cảm thấy lòng bàn tay rịn chút mồ hôi.

Giang Như Lục cúi gục đầu có chút suy sụp tinh thần, cuối cùng liền lắc đầu tỏ vẻ không có chuyện gì. Cô đột nhiên nhận ra, bản thân không có cách nào kể lại mọi chuyện được.

Làm sao bảo cô mở miệng nói ra được chứ. Cứ cho là cô nói rõ rồi, thì liệu có ai tin cô không? Nếu như cô là vị sư phụ kia, đoán chừng cô cũng chẳng thể tin nổi nữa, vậy thì hà cớ gì phải nói ra chứ.

Cô hiện tại luôn luôn bị ám ảnh,nỗi ám ảnh cô muốn quay lại như trước đây. Nhưng không có cách , bản thân có lẽ phải làm quen với thân thể này. Cô còn bố mẹ cần phải hiếu kính, bố mẹ chỉ có một đứa con gái là cô thôi. Hiện tại cô không có hứng thú cũng không có tâm ý để tìm hiểu trải nghiệm cuộc sống mới trong thân thể của người khác.

-Không có gì, đợi Trụ Trì trở về tôi sẽ tới thăm hỏi sau, xin cảm ơn.

Chút ánh sáng trong mắt Giang Như Lục dần dần biến mất.

Cô thật sự không biết có thể tìm ai đây.

Thanh Minh nhìn thấy bộ dạng này của cô, khiến cho cậu nhớ đến cách đây vài tháng, cũng có một vị nữ thí chủ, tâm trạng cũng đau khổ như cô vậy. Làm người xuất gia, cậu vốn dĩ không nên hỏi những chuyện quá khứ của các thí chủ. Tất nhiên, khi cô không muốn nói, cậu cũng không thể cứ theo hỏi đến cùng được.

*

Giang Như Lục quay lại khu kí túc. Sau khi gọi một ít mì xào, cô liền trở về phòng. Cô ngồi trên giường, cẩn thận nhớ lại những chuyện xảy ra mấy ngày gần đây.

Cô đã từng xem qua một quyển sách, hiện tại mới chợt nhớ đến, tuy nhiên ấn tượng vẫn cực kỳ sâu sắc. Quyển sách đó không có tên nhà xuất bản, nhìn càng giống của một ai đó tự viết hơn. Trong đó viết một chút chuyện cổ quái kỳ lạ, trong đó cũng nói đến việc linh hồn dời đi nhập vào một thân thể khác.

Ghi lại như thế này được coi là sự tích hiện đại. Sau đó còn nói, trong không gian phát sinh ra nhiều biến hóa, mới dẫn đến những biến cố như thế này.

Có thể chờ đợi thời cơ đến, hoặc có thể tự đi tìm lấy thời cơ đó.

Nếu chờ đợi cơ hội đến thực ra cô có thể hiểu được phần nào. Chẳng qua chỉ là một chữ“Đợi”, đợi đến khi kì tích xảy ra.

Nhưng tự tạo cơ hội là như thế nào?

Cô nhớ đã từng xem qua trong một bộ phim truyền hình, cũng có nói qua vấn đề này. Cũng có thể là do những nhà biên kich bịa chuyện thôi. Có điều, tất cả những điều liên quan đến những chuyện cô đang trải qua, cô đều để ý đến.

Người sắp chết, hoặc là những sinh mệnh sắp trút hơi thở cuối cùng, có thể có hiện tượng di hồn. Nhưng y học và khoa học đều không có cách nào để kiểm chứng chuyện này.

Giang Như Lục hiện tại không có chút khẩu vị nào, nhưng bụng có cảm thấy hơi đói, cô liền ăn một chút mì xào rồi đóng hộp lại.

Đợi đến buổi tối tầm khoảng 9, 10 giờ, cô đi ra khỏi kí túc xá. Bác quản lý kí túc thuận miệng liền hỏi một câu:

- Cô gái, muộn như vậy rồi, cháu còn đi đâu nữa?

- Cháu không ngủ được, muốn ra ngoài đi dạo một lát - Giang Như Lục trả lời.

- Vậy cháu chú ý an toàn một chút nhé, có chuyện gì phải gọi ngay cho cô, đừng đi xa quá đấy .

Bác chủ quản cảm thấy Giang Như Lục có tướng mạo quá xuất chúng. Một thân một mình đi ra ngoài đã không an toàn rồi, bây giờ lại muộn như vậy . Bác định bảo chồng mình đi cùng phía sau, nhưng sợ Giang Như Lục biết lại hiểu nhầm ý tốt của hai vợ chồng.

*

Thanh Minh mãi vẫn không ngủ được bèn quyết định đứng dậy. Cậu vẫn luôn cảm thấy vị nữ thí chủ hôm nay có chút kỳ quái, trên người toát lên một tia tuyệt vọng. Cô ấy sẽ không làm những chuyện ngốc nghếch chứ.

Thật ra mỗi năm, những nam thanh nữ tú si tình đến chùa miếu rất nhiều, những người muốn tự sát cũng không ít. Nhưng không có người nào lại khiến cho cậu để ý như vậy. Thanh Minh mặc quần áo chỉnh tề, cầm đèn pin chiếu sáng đi ra ngoài miếu. Cậu biết dưới chân núi có chỗ dừng chân, vậy vị nữ thí chủ kia có thể đang ở đó. Bất luận như thế nào, cậu cũng phải đi hỏi cho rõ ràng một chút.

Giang Như Lục có tướng mạo xuất chúng, thêm nữa cậu lại là hòa thượng ở trong chùa. Tất cả mọi người đều quen biết khá lâu rồi nên bác chủ quản cũng yên tâm nói với cậu, còn chỉ cho cậu hướng đi của Giang Như Lục.

Thanh Minh càng đi càng cảm thấy những gì bản thân suy đoán là chính xác, bằng không, muộn như vậy còn đi ra ngoài làm gì ?

Gần đó có núi, cũng có nước.

Thanh Minh bước nhanh trên đường, sợ rằng nếu mình đi quá chậm thì sẽ không kịp cứu vãn một sinh mệnh.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch