Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trùng Sinh Không Gian: Vận May Ngọt Ngào

Chương 43: Thất vọng

Chương 43: Thất vọng




Hạ Mộng còn đang cảm thấy người này có chút quen, lại nghe được Chu Bắc Thành gọi một tiếng mẹ, cô lập tức nghĩ tới hai người đã gặp ở trạm xe lửa. Ngày đó, cô còn cảm thấy người này thật đẹp lại có khí chất, chẳng trách Chu Bắc Thành có thể đẹp như vậy, thì diện mạo của ba anh ấy cũng phải không tồi.

- Mẹ đến nhà hàng quốc doanh mua thịt kho cho ông ngoại con, rồi tiện đường đi ngang qua đơn vị con, muốn qua xem một chút.

Lục văn Doanh nói xong lại quay qua nhìn Hạ Mộng. Bà ta muốn xem tình hình đơn vị công tác của Chu Bắc Thành là thứ yếu, cái chính là muốn làm dịu mối quan hệ mẹ con, lại không nghĩ tới lại vô tình gặp cảnh con trai mình đang đứng nói chuyện vui vẻ với một cô gái, điều này rất hiếm thấy. Sau khi nhận ra đó là đồng nghiệp của con trai mình, bà ta đã suy nghĩ rất nhiều.

Chu Bắc Thành bắt gặp sự thay đổi trong mắt mẹ mình, nhưng anh chỉ hơi nhíu mày một chút, sau đó anh hào phóng giới thiệu hai người.

- Đây là đồng nghiệp của con, Hạ Mộng, mẹ đã gặp hôm đó.

Hạ Mộng lập tức mỉm cười lịch sự nói:

- Chào bác gái.

Lục Văn Doanh cũng khẽ cười cười:

- Xin chào.

Cùng lúc đó, Lục Văn Doanh nhìn cô gái Hạ Mộng này một cách cẩn thận.

Hạ Mộng không phải người gỗ, đối mặt với cái nhìn chăm chú cùng thêm chút tìm tòi của mẹ Chu Bắc Thành, cô có chút không được tự nhiên.

Dù sao bọn họ cũng đã nói chuyện xong, dứt khoát tạm biệt:

- Anh Chu, vậy em đi trước.

- Được, chúc em có chuyến đi suôn sẻ.

Những lời Chu Bắc Thành còn chưa nói xong, nhất thời đành phải từ bỏ.

- Cảm ơn anh.

Hạ Mộng lại nhìn về phía Lục Văn Doanh, cười nói:

- Bác gái, tạm biệt.

Lục Văn Doanh cười nhạt:

- Tạm biệt.

Hạ Mộng nhanh chóng quay người rời đi.

Chu Bắc Thành nhìn mẹ mình vẫn đang nhìn chằm chằm bóng lưng của Hạ Mộng, cau mày nói:

- Mẹ, người đã đi rồi, mẹ còn đang nhìn gì vậy?

Lục Văn Doanh cũng cảm thấy chính mình có chút nực cười. Bà ta cười nhạt nói:

- Mẹ đang nhìn Hạ Mộng, cô gái này cũng thật kỳ quái, lại xinh xắn, hai người vừa nói cái gì vậy? Cô ấy đi đâu?

- Đi thủ đô.

Một câu hai câu nói cũng không rõ, hơn nữa mẹ anh là không muốn anh đi lo chuyện của người khác. Chu Bắc Thành nói sang chuyện khác:

- Mẹ không phải là muốn thăm đơn vị của con sao? Đi thôi.

Lục Văn Doanh nghe vậy thì chán nản.

Bà ta phát hiện con trai mình khi còn nhỏ về ở gần họ rất hiểu chuyện, lại nghe lời, nhưng anh càng lớn lên, càng phản nghịch, trong lòng nghĩ gì cũng không nói ra. Nhưng vì không làm cho mối quan hệ giữa hai người trở nên căng thẳng hơn, bà ta chỉ có thể kìm chế cơn tức giận cùng Chu Bắc Thành đi dạo quanh nhà máy.

Chu Bắc Thành hiểu mẹ mình, mẹ anh căn bản không thích loại nhà xưởng này chút nào, chẳng qua vì đủ nguyên nhân, mới cố gắng miễn cưỡng cười mấy tiếng.

Trước đây Lục Văn Doanh chưa nhìn thấy nhà xưởng còn nghĩ nó tốt một chút, nhưng giờ nhìn thấy, thậm chí còn tồi tệ hơn so với suy nghĩ.

Chờ mua được thịt kho tàu trở về nhà ba mẹ đẻ, Dương Kim Phượng liếc mắt một cái liền nhìn ra vẻ mặt của bà ta không ổn.

- Con làm sao vậy?

Lục Văn Doanh sợ ba mẹ nghĩ nhiều, không đề cập đến cảm giác sau khi đi thăm xưởng của bà ta, mà chỉ nhẹ nhàng thở dài:

- Đến cổng đơn vị Bắc Thành, thấy nó đang nói chuyện với một cô gái tên Hạ Mộng, con có lòng quan tâm hỏi han vài câu mà nó lại……

Dương Kim Phượng cảm thấy cái tên này nghe rất quen:

- Cô gái đó trông như thế nào? Nhìn có đẹp không?

Ngoại hình của Hạ Mộng thực sự nổi bật, Lục Văn Doanh cũng không thể nói trái suy nghĩ, đành phải nói:

- Cũng tính là xinh đẹp, là đồng nghiệp nó.

Lục Văn Doanh vừa nói xong, Lục Thương Dân đang đánh cờ một mình lập tức nói:

- Cái cô gái nhỏ này, chắc hẳn là bà biết, chính là lúc tôi đang nằm viện, cô gái đó đi trượt băng té đập đầu, nằm viện hôn mê mấy ngày.

Dương Kim Phượng nghe vậy chợt nhớ ra:

- Tôi biết, cô bé đó thực sự rất đẹp.

Lục Văn Doanh nhìn thái độ của bọn họ, tức giận không ngừng, cố gắng bình tĩnh lại rồi ngập ngừng hỏi:

- Bắc Thành mới đến đây bao lâu đâu, cùng cô ta rất thân thiết sao?

- Không thân. Bắc Thành đã cứu cô bé đó rồi đi đồn công an đó, chính là bởi vì……

Lục Thương Dân đem mọi chuyện nói tóm tắt lại.

Lục Văn Doanh thoáng chốc liền hối hận ngày đó không nghe con trai nói chuyện xong đã tức giận, bởi vậy mà bỏ lỡ tin tức.

Dương Kim Phượng cũng nghe nói như vậy mới biết là nguyên nhân bên trong:

- Cô gái nhỏ này cũng đủ xui xẻo, năm ngoái nằm viện, tháng giêng đầu năm còn chưa có đi làm được, giờ lại gặp loại chuyện này.

- Hai người chắc là không biết, trong chuyện này có khả năng là bị người khác đứng sau mua chuộc. Bởi vì cô bé này phát hiện bị người khác giả mạo vào đại học……

Nói đến người này lại là người lão quen biết, càng nói càng kích động:

- Đảo mắt đã bao lâu rồi, Trần Quốc Thắng dám kiêu ngạo như vậy, thật sự cho rằng đang ở vùng hẻo lánh có thể một tay che trời? Nằm mơ, chỉ cần một ngày còn có ta ở đây, ta sẽ không ngồi yên!

Lục Văn Doanh nghe vậy sắc mặt đại biến.

Hoàn toàn không ngờ trong đó có nhiều chuyện như vậy, bà ta nhíu mày lẩm bẩm một hồi rồi nói:

- Ba, giờ cũng không phải ngày xưa, người nên cẩn thận chút! Không nên ôm thêm chuyện vào mình …

Trong mắt Lục Thương Dân lộ ra vẻ thất vọng sâu sắc, tức giận nói:

- Cô là một người làm giáo dục đấy, làm hiệu trưởng đấy, nghe thấy những điều trái với lẽ công bằng như vậy mà lại muốn để yên rồi bỏ qua? Giáo dục nhiều năm như vậy đã đi đâu mất rồi? Nếu chuyện này xảy ra với người thân trong gia đình cô, liệu cô có còn thờ ơ như vậy không?

Dương Kim Phượng vội vàng đi tới thuyết phục hắn bình tĩnh lại:

- Cẩn thận huyết áp, tim mạch, ông còn muốn nhập viện?

Lục Thương Dân sờ trán, muốn trấn tĩnh lại, nhưng cảm xúc không dễ khống chế như vậy.

Lục Văn Doanh lo lắng giải thích:

- Ba, người đừng hiểu lầm. Ý của con không phải là ngồi yên không làm gì kẻ giả mạo kia, mà là cho cái người giả mạo đó thôi học là được, không cần thiết vì một không liên quan mà đắc tội với quá nhiều người, không đáng a! Hiện tại xưa đâu bằng nay ba cùng Bắc Thành còn ở nơi này……

Lời giải thích của bà ta khiến ánh mắt Lục Thương Dân nhìn bà ta càng thêm thất vọng.

- Cô bé đó sao có thể là một người không liên quan được? Anh trai cô bé đã giúp tôi làm những việc lặt vặt trong lúc tôi nằm viện. Bằng không, ngoài đường vừa lạnh vừa trơn, mẹ cô già rồi, té ngã cũng không phải chuyện đùa!

Dương Kim Phượng đỡ Lục Thương Dân phía sau lưng, cũng cảm thấy mình nên có trách nhiệm:

- Đúng vậy, đều nói tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo, huống chi nhà chúng ta vẫn có khả năng này.

(Tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo: Câu này có nghĩ là được người giúp đỡ thì dù lớn hay nhỏ đều nên báo đáp bằng hành động, còn ơn cứu mạng lấy thân báo đáp.)

Lục Văn Doanh sắp bị ba mẹ chọc tức chết, trong lòng không khỏi bất mãn với Hạ Mộng hơn, cảm giác bởi vì Hạ Mộng, mới làm cho nhà bọn họ xuất hiện mâu thuẫn.

Nghĩ lại cảnh tượng nhìn thấy trước cổng nhà xưởng, biểu hiện của con trai càng làm bà ta có cảm giác nguy cơ.Chuyển công tác đến bên này còn chưa tính, cái đứa nhỏ Diệp Tố kia tốt như vậy thì không thích, lại tìm một người không phù hợp yêu cầu trở thành con dâu bà ta, đây là muốn bà ta tức chết sao……






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch