Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trùng Sinh Không Gian: Vận May Ngọt Ngào

Chương 55: Vò đầu, bứt tóc

Chương 55: Vò đầu, bứt tóc




Hạ Mộng coi những bức ảnh chụp hồi chiều như một tập phim lướt qua, cô không quan tâm đến lắm.

Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng, cả hai lên đường tìm đến trường. Khi tìm thấy cổng trường Đại học Bắc Kinh,phía bên trong có một tòa nhà năm tầng đối diện trực tiếp cổng lớn. Quy mô của trường nhỏ hơn so với suy nghĩ của cô, nó không giống với những gì mà Hạ Mộng đã thấy ở tương lai.

Họ vừa bước vào, lập tức có một ông chú tóc hoa râm từ phòng gác bên trái cổng trường bước ra.

- Hai người không phải sinh viên trường này? Muốn tìm ai?

Hai người nhanh chóng lấy ra một giấy giới thiệu đưa cho bảo vệ để giải thích.

- Em gái tôi nhận được thư báo trúng tuyển vào trường này năm ngoái, nhưng đã bị kẻ gian mạo danh. Chuyện này mới bị chúng tôi phát hiện vào dịp Tết vừa rồi nên chúng tôi từ quê lên đây để phản ánh sự việc này với nhà trường.

Người bảo vệ nhìn vào tấm ảnh trên thẻ sinh viên, rồi lại nhìn bộ dạng của Hạ Mộng.

- Không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy! Nếu là thật thì ác quá.

Hạ Mộng không khỏi vội vàng nói:

- Chú à, chuyện này cháu khẳng định là thật! Nếu là giả, chúng cháu làm sao có gan đến đây.

Người bảo vệ gật đầu:

- Đúng vậy. Cô bé, cô đừng kích động, chuyện này cũng không thể nghe lời nói của một bên, còn phải điều tra. Nhưng tôi cũng có thể hiểu được tâm trạng của cô. Ai gặp phải chuyện này cũng vậy. Không thể không tức giận. Trường chúng tôi có hàng trăm sinh viên, nghỉ tết còn có rất nhiều người không về nhà, cũng có rất nhiều giáo viên, nhưng lãnh đạo thì không nhiều, hai người có thể đến văn phòng ở trong tòa nhà kia để tìm người báo cáo tình hình.

Hai người cảm ơn chú bảo vệ rồi đi vào. Lúc hai người tìm thấy một văn phòng đang mở cửa, trong đó có một người phụ nữ trung niên đang ngồi đọc báo.

Hạ Mộng và Hạ Tiêu vội vàng gõ cửa nói rõ mục đích.

Người phụ nữ tên Tiêu Xuân Phương nghe xong liền trở nên rất nghiêm túc.

- Loại chuyện này cũng không phải nghe hai người nói là chúng tôi sẽ nghi ngờ sinh viên được, chứng cứ đâu?

Hạ Mộng cho bà ta xem thẻ dự thi, chứng minh sinh viên của Tần Văn Văn và tờ khai chứng minh được lấy từ hồ sơ của cô.

Sau khi Tiêu Xuân Phương nhìn kỹ, lông mày nhăn lại giống như có thể kẹp chết ruồi. Bà ta cất từng thứ một vào túi hồ sơ, sau đó đặt lên bàn, tay phải vỗ vỗ:

- Để đây đi, khi nào lãnh đạo đi làm, tôi sẽ chuyển cho anh ấy xem rồi xử lý.

Hạ Mộng rất không yên tâm về thái độ làm việc của người này. Hơn nữa những thứ này rất quan trọng, một khi bị mất sẽ rất phiền phức, hai người không thể chạy tới chạy lui vì những thứ này.

- Cho hỏi khi nào thì lãnh đạo tới?

Tiêu Xuân Phương thấy Hạ Mộng không đồng ý với đề nghị của bà ta, liền ngả người ra ghế, khoanh tay trước ngực:

- Ý cô là gì? Coi thường tôi sao? Sợ tôi không làm?

Hạ Tiêu vội vàng nói:

- Không phải, cô giáo, cô hiểu lầm rồi, chủ yếu là những chuyện này đối với chúng tôi quá quan trọng, đây đều là bằng chứng có thể chứng minh em gái tôi bị kẻ gian giả mạo.

Tiêu Xuân Phương trong mắt đầy vẻ khinh thường nói:

- Hai người ám chỉ là tôi lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử sao? Được rồi, vậy hai người cứ tự nhiên đi., lãnh đạo của chúng tôi không biết khi nào sẽ đến.

Hạ Mộng thật sự không muốn nói chuyện với người này nữa, cô có chút không tin tưởng vào thái độ kiêu ngạo của người này, cô cúi người cầm lấy giấy tờ ôm vào trước ngực.

- Được, vậy chúng tôi sẽ tranh thủ thời gian lại đến.

Hạ Tiêu cảm thấy làm như vậy giống như xúc phạm người khác, kéo tay Hạ Mộng:

- Tiểu Mộng, nếu không...

Thái độ của Hạ Mộng rất kiên quyết:

- Đi thôi, anh hai.

Cô bắt buộc phải làm vậy, vì cô không thể giao chứng cứ cho người mình không tin tưởng được. Hạ Tiêu đang định theo Hạ Mộng rời đi thì một người đàn ông bước vào văn phòng. Người này khoảng bốn mươi tuổi, ăn mặc giản dị, đeo mắt kính.

Thấy Tiêu Xuân Phương lập tức gọi:

- Chủ nhiệm Lăng!

Hạ Mộng và Hạ Tiêu đều dừng lại quay đầu, nhìn người chủ nhiệm Lăng này.

Hạ Tiêu không nén được cao hứng nói:

- Ông là chủ nhiệm ở đây sao? Chúng tôi đến đây muốn báo cáo có người giả mạo em gái tôi vào đại học!

Lăng Hải nhướng mày:

- Giả mạo?

Sau đó người đàn ông này lại nói:

- Vào phòng làm việc của tôi rồi nói chuyện.

Hạ Mộng và Hạ Tiêu nhìn nhau, đều thấy niềm vui trong mắt người đối diện, nhanh chóng theo sát phía sau người này.

Khuôn mặt Tiêu Xuân Phương hoang mang nhìn họ rời đi. Bà ta vội đi đến kho lưu trữ tìm tài liệu. Vì bà ta đang làm công việc quản lý sinh viên ở văn phòng, chịu trách nhiệm về học bổng của sinh viên, nhập học và chia lớp để sinh viên làm quen tìm hiểu. Thứ hai là đưa ra báo cáo về hoàn cảnh gia đình của từng sinh viên. Sau khi điền đầy đủ thông tin phiếu điều tra, biểu mẫu, sẽ được gửi về quê của sinh viên đó hoặc kiểm tra hộ khẩu và được gửi lại trường qua bưu điện, bà ta là người sẽ kiểm tra từng người một. Năm nay cũng là bà ta chịu trách nhiệm nhập học cho tân sinh viên, bây giờ xảy ra chuyện mạo danh này, đến khi điều tra ra thì bà ta cũng bị truy cứu trách nhiệm.

Trong phòng làm việc, ba người đã ngồi xuống.

Lăng Hải lấy chứng minh sinh viên do trường ông ta cấp từ tay Hạ Mộng, lúc nhìn thấy ảnh và tên trên đó, ông ta nhăn mày, trong mắt hiện lên một tia u ám.

- Tên thật của người giả mạo là gì?

Hạ Mộng đáp:

- Cô ta tên là Tần Văn Văn.

Lăng Hải gật đầu, sau đó hỏi về toàn bộ sự việc.

Hai anh em một người nói, một người bổ sung, đem mọi chuyện nói ra.

- Tôi đã hiểu được chuyện này, cô yên tâm, trường học chúng tôi sẽ điều tra chuyện này.

Hạ Mộng và Hạ Tiêu không ngờ mọi chuyện lại diễn ra suôn sẻ như vậy.

- Vậy thật sự cảm ơn thầy rất nhiều.

Lăng Hải đứng lên nói:

- Không cần khách khí, đây là chuyện chúng tôi nên làm. Hai người trở về chờ tin tức, sau khi điều tra rõ ràng, chúng tôi sẽ đưa ra kết quả xử lý.

Hạ Mộng thấy đối phương có ý muốn tiễn khách, cô vội vàng nói:

- Chủ nhiệm Lăng, chúng tôi từ nơi khác đến hiện tại đang ở nhà khách, cuộc điều tra này sẽ kéo dài bao lâu?

- Cái này thì khó nói, chúng tôi cũng phải họp bàn nghiên cứu phương án, hy vọng hai người kiên nhẫn chờ đợi.

Sau khi Hạ Mộng và Hạ Tiêu rời đi, Lăng Hải ngồi xuống ghế, ông ta tháo kính ra, xoa sống mũi. Ông ta có chút đau đầu nhìn chứng cứ trước mắt, bởi vì lúc trước chú của Tần Văn Văn cử người đến đây tặng quà riêng cho ông ta, nhờ chăm sóc cháu gái Tần Văn Văn của lão, hóa ra lại là kẻ mạo danh, giờ bị phát hiện người ta đến tận trường để đòi công lý.

Tiếng gõ cửa vang lên. Ông ta đeo kính vào và nói mời vào.

Tiêu Xuân Phương mở cửa bước vào, đặt trà đã pha lên bàn làm việc.

- Chủ nhiệm Lăng, thực sự không trách tôi về chuyện này. Tất cả là tại cái người giả mạo đáng ghét kia, làm sao tôi có thể biết được địa chỉ ghi trên đơn cô ta điền là giả.

Lăng Hải hừ một tiếng:

- Thông tin hồ sơ không được kiểm tra kỹ càng, địa chỉ là giả, thì thẻ dự thi cũng chưa chắc là thật.

Tiêu Xuân Phương vẻ mặt đau khổ:

- Ai mà ngờ lại có người to gan như vậy. Chủ nhiệm Lăng, tôi sẽ không sao đâu ...anh xem xét quan hệ thân thích nhà chúng ta mà giúp tôi một lần đi.

Lăng Hải cụp mắt nhấp một ngụm trà:

- Cô về trước đi, trưởng khoa Cao đang ở bệnh viện. Chuyện này tôi sẽ nói sau.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch