Tiết Minh Nguyệt thật hận Tần Văn Văn. Nếu bây giờ bà có một con dao trong tay, có lẽ sẽ không kiềm chế được mà đâm chết cô ta.
- Giả mạo con gái thôi thì thôi đi, nhưng mày lại còn dám tìm người hại con bé, đồ tiện nhân xấu xa, sao ông trời không giáng xuống đạo sét đánh chết mày đi.
Tần Văn Văn đoán được sau khi mẹ của Hạ Mộng biết chuyện nhất định sẽ động thủ đánh người, nhưng cô ta không ngờ lại đánh mạnh như vậy, đầu óc kêu ong ong, trên môi còn có mùi tanh, chắc là chảy máu.
Cô ta phun một ngụm nước bọt dính máu xuống đất.
Tần Nghĩa Xương tức giận muốn hộc máu đi lên che chở Tần Văn Văn, bản thân ông ta có thể bị đánh, nhưng không thể chịu được việc con gái bị người khác đánh.
- Đồng chí, hai người mặc kệ sao?
Một trong hai người mặc đồng phục nói với Tiết Minh Nguyệt:
- Cô à, không thể đánh nữa. Bây giờ chúng tôi phải đưa người về điều tra, cô cũng muốn vụ án của con gái nhanh chóng được điều tra đúng không?
Tiết Minh Nguyệt cũng hiểu được nếu tiếp tục đánh sẽ làm khó người ta, đành vừa khóc vừa gật đầu nói:
- Tôi cũng muốn nhanh chóng điều tra ra, làm phiền hai người, tôi thay con gái cảm ơn mọi người.
Hạ Hồng Anh đang đỡ Tiết Minh Nguyệt, cả người đang run rẩy, cũng nói lời cảm ơn.
- Không cần khách khí, đây là những gì chúng tôi nên làm.
Chờ đối mặt với cha con nhà họ Tần lần nữa, người đàn ông lập tức trở nên nghiêm túc, giọng điệu cứng rắn:
- Mời đi với chúng tôi một chuyến.
Tần Nghĩa Xương không dám nói, mà là lo lắng nhìn con gái.
Tần Văn Văn cắn chặt cánh môi tới bật máu để không khóc thành tiếng, cô ta không có rảnh để hận Tiết Minh Nguyệt đã đánh cô ta, mà hướng ánh mắt lo lắng cầu xin giúp đỡ tới ba của cô ta, để ông ta phải nhanh tìm cách cứu cô ta ra.
Ba người Tiết Minh Nguyệt nhìn Tần Văn Văn bị bắt đi, sau đó cũng đi bộ về nhà. Dường như vừa rồi đã dùng hết tất cả sức lực nên giờ Tiết Minh Nguyệt có chút yếu ớt, chân tay vô lực.
Hạ Hồng Anh và Dương Thanh Tuyền vội vàng đỡ hai bên trái phải của bà.
- Chị dâu, chị nghĩ thoáng chút, nhìn từ góc độ khác mà nói, tiện nhân khốn kiếp Tần Văn Văn đã bị tóm gọn là chuyện tốt. Nếu không, Hạ Mộng chẳng phải là chịu oan ức vô ích sao?
Tiết Minh Nguyệt gật đầu, đôi mắt đỏ hoe:
- Đúng vậy, thật may là cô ta bị bắt, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc nó hại tiểu Mộng suýt chết, ta liền ước có thể giết cô ta. Nếu không phải may mắn người nhà của ông lão mà chúng ta đã gặp khi ở viện, cũng chính là đồng nghiệp Chu Bắc Thành của con bé đi qua tình cờ gặp được rồi cứu nó, có lẽ đã xảy ra chuyện!
Tiết Minh Nguyệt càng nghĩ đến càng sợ hãi, lại càng cảm kích Chu Bắc Thành. Bây giờ hai đứa nhỏ ở thủ đô, bà cũng bất lực, nếu không thì bà chắc chắn sẽ mau chóng nói cho hai đứa nhỏ.
Hạ Hồng Anh hôm nay mới biết những chuyện này, bà cũng thật cảm kích với người đã cứu cháu gái mình. Bây giờ Tiết Minh Nguyệt tức giận như vậy, bà cho dù muốn biết Hồ Bảo Quân bọn họ ở đâu, thì hiện tại cũng không thể nói ra được.
- Vậy sau này chúng ta phải cảm ơn người ta thật tốt.
Tiết Minh Nguyệt cũng nghĩ thoáng hơn một chút:
- Đúng vậy, cậu ấy là ân nhân của nhà chúng ta. Ta cũng không thể cảm ơn quá sơ sài, nhưng nghe đứa nhỏ nói tặng đồ cho cậu ấy, người ta cũng không nhận, cuối cùng mới miễn cưỡng đồng ý chờ hai đứa nhỏ từ thủ đô trở về cùng ăn bữa cơm.
Hạ Hồng Anh cũng đánh giá:
- Người này cũng quá đặc biệt.
Tiết Minh Nguyệt cũng cảm thấy như vậy:
- Người ta vẫn còn là sinh viên đại học…
Chu Bắc Thành trong miệng hai người, lúc này không có trong đơn vị, mà anh đang đứng trước một ngôi mộ ở Bắc Sơn. Hôm nay là ngày giỗ của cậu nhỏ anh, Lục Văn Thao. Vào ngày này vài năm trước, Lục Văn Thao hy sinh.
Vì không muốn để hai người lớn tuổi trong nhà khó chịu, Chu Bắc Thành buổi sáng vẫn như thường lệ rời khỏi nhà và đi làm, khuôn mặt bình thường như mọi ngày. Nhưng anh biết sau khi anh đi khỏi, ông bà nhất định sẽ rất thương tâm khổ sở, rất nhớ đứa con trai bé bỏng của mình, thậm chí còn nghĩ đến hai người chú còn lại.
Người tóc trắng đầu bạc tiễn người tóc đen là điều đau lòng nhất, vậy mà hai người còn phải trải qua những ba lần trong đời.
Chu Bắc Thành mở rượu mang theo, rồi chậm rãi rải quanh bia mộ.
- Chú, đây là rượu Mao Đài yêu thích của cậu, cháu đặc biệt mang đến cho cậu đây.
Gió lạnh trên núi thổi bay góc áo của anh, phát ra tiếng vù vù như thể đang trả lời.
Sau khi Chu Bắc Thành đặt bình rượu xuống, anh lại xoa tấm bia đá lạnh lẽo, trong mắt hiện lên thương nhớ. Cậu nhỏ cách anh mười tuổi, lúc nhỏ anh luôn thích đi theo sau lưng cậu. Ngay cả khi về ở với cha mẹ, cơ hội gặp nhau cũng không nhiều, họ cũng lại giống như những người cùng thế hệ không không chút xa cách, vì vậy, sau khi cậu nhỏ đột ngột qua đời, anh cũng khổ sở trong một thời gian dài.
- Cậu nhỏ, tên gián điệp đó chắc hẳn vẫn còn đang rình rập ở đây. Một ngày nào đó, cháu sẽ bắt được hắn và báo thù cho cậu
Ý nghĩ này chôn chặt trong lòng, Chu Bắc Thành chưa từng tiết lộ với bất kỳ ai.
Đột nhiên, tiếng bước chân từ xa đến, lập tức toàn thân Chu Bắc Thành lộ ra cảnh giác, quay đầu lại, lúc thấy rõ người đến là Bạch Hoằng Nghị , một đồng nghiệp kiêm bạn tốt của cậu nhỏ, anh cũng bớt cảnh giác.
Bạch Hoằng Nghị có dáng người cao, lông mày rậm, đôi mắt to, tính tình điềm đạm. Hắn cũng cầm theo một chai rượu trên tay, thêm một ít đồ ăn nhẹ.
Khi nhìn thấy Chu Bắc Thành ở đây, hắn không có ngạc nhiên lắm.
- Tôi biết cậu đã chuyển qua đây, có lẽ hôm nay cũng sẽ tới.
- Hiến thấy anh năm nào cũng nhớ đến cậu nhỏ như vậy.
Chu Bắc Thành và Bạch Hoằng Nghị không quá quen thuộc, nhưng anh biết người này có quan hệ tốt nhất với cậu nhỏ mình.
Chu Bắc Thành hiểu có lẽ anh nên để Bạch Hoằng Nghị có không gian riêng, anh lấy hộp thuốc lá từ trong túi áo khoác ra:
- Tôi sẽ đến đó hút thuốc, anh coi rồi tự làm.
Bạch Hoằng Nghị hiểu ý anh, cũng rất cảm kích:
- Được, đợi tôi, chúng ta cùng xuống núi, đúng lúc muốn nói cho cậu một chuyện.
Chu Bắc Thành đi xa xa một chút, vừa châm thuốc vừa nhìn những ngọn núi trập trùng phía xa.
Sau khi hít một ngụm, anh kẹp điếu thuốc trong ngón tay rồi mặc kệ nó tỏa ra khói, ngồi trầm ngâm. Mãi cho đến khi tàn thuốc cháy gần ga thịt, Chu Bắc Thành mới đột nhiên hoàn hồn, giẫm nát tàn thuốc.
Không để anh đợi lâu Bạch Hoằng Nghị đã bước nhanh tới.
Chu Bắc Thành nhìn thấy mắt Bạch Hoằng Nghị đỏ lên, nhưng cũng coi như không thấy:
- Anh muốn nói với chuyện gì?
- Vụ án đó đã có tiến triển mới rồi, đoán chừng là nhà Tần thuê người.
Bạch Hoằng Nghị nói xong che miệng ho khan hai tiếng.
Chu Bắc Thành hơi nhướng mày:
- Sao? Ai tham gia?
- Con gái nhà họ Tần đó.
Bạch Hoằng Nghị cảm khái nói:
- Thật sự không ngờ cô ta mới mười tám, mười chín tuổi lại xấu xa như vậy. Mạo danh còn không đủ, còn muốn giết người.
Chu Bắc Thành cũng không có ngạc nhiên về điều này:
- Điều này không liên quan gì đến tuổi tác.
Đúng vậy.
Bạch Hoằng Nghị nhìn Chu Bắc Thành:
- Cậu chuyển tới đây là vì muốn tìm cáo lông đỏ đúng không? Tôi khuyên cậu từ bỏ đi. Hắn có lẽ đã rời đi, hơn nữa còn thay hình đổi dạng.