- Được, vậy tôi sẽ bắt đầu luôn. Sau khi điều tra, chúng tôi đã đưa ra quyết định về toàn bộ sự việc, Tần Văn Văn đến trường đại học của chúng tôi dưới danh nghĩa của cô, chúng tôi chắc chắn sẽ đuổi học ta và cũng phê bình sự thiếu trách nhiệm của nhân viên kiểm tra hồ sơ. Cô có chấp nhận kết quả này không?
Hạ Mộng và Hạ Tiêu liếc nhau, trao đổi bằng ánh mắt.
- Chúng tôi chấp nhận.
- Được rồi.
Vẻ mặt của Khổng Vĩnh Chí hơi buông lỏng, nhưng chợt nghĩ đến điều gì đó lông mày lại khẽ cau lại:
- Nhưng ...
Lăng Hải ở bên cạnh đột nhiên chân chó giơ tay nói:
- Thư ký Khổng có thể để cho tôi nói tiếp không?
Khổng Vĩnh Chí ra hiệu:
- Được, anh nói đi.
Ngay lập tức ông cầm tách trà lên, mở nắp uống một ngụm.
Lăng Hải điều chỉnh lại tư thế ngồi rồi nhìn chằm chằm vào hai anh em Hạ Mộng rồi nói với vẻ lên án và khinh bỉ.
- Nhưng khi các điều tra viên của chúng tôi đến đó, họ đã nhận được được thông tin do bà của hai người cung cấp, nói gia đình hai người đã biết về chuyện kẻ mạo danh từ trước, ban đầu, bọn muốn giải quyết trong hòa bình, nhưng sau đó là gia đình hai người không đồng ý với số tiền của đối phương, nên muốn cô ta bỏ học. Đây là một chút ...
Hạ Mộng ngay lập tức tức giận, tóc tai muốn dựng đứng lên. Cô biết Tần Văn Văn và gia đình cô ta nhất định sẽ giở trò sau lưng cô, hơn nữa bà nội cô, Hồ Bảo Quân chắc chắn sẽ làm mọi thứ vì tiền, đúng như dự đoán, kết quả không làm cô thất vọng.
- Nhà trường nên điều tra trước đó, chỉ cần hỏi một chút sẽ biết bà ấy nói dối, chắc chắn không có chuyện đó, hơn nữa nhà chúng tôi cùng nhà bà ấy đã cắt đứt quan hệ.
Hạ Tiêu tức giận đứng lên:
- Lúc trước chúng tôi thật sự không biết chuyện giả mạo này, là vào ngày mồng một tháng giêng, em gái tôi đến nhà của Tần Văn Văn mới nhìn thấy chứng minh sinh viên của cô ta, sau đó chúng tôi mới biết em gái bị mạo danh đi học đại học. Bạn cùng lớp thời trung học của em gái tôi cũng có mặt và có thể làm chứng cho con bé, chúng tôi đã cắt đứt quan hệ với bà cụ. Bà ấy chắc chắn là được gia đình của Tần Văn Văn mua chuộc, đó là lý do tại sao bà ấy nói vậy. Hơn nữa sau Tết bà ấy mới từ nông thôn lên.
Hạ Tiêu thực sự tức đến điên rồi, hắn há miệng thở dốc, hai mắt đỏ hoe. Nếu bây giờ mụ ta ở trước mặt hắn, hắn có thể sẽ mất kiểm soát.
- Anh hai, anh hai, anh bình tĩnh, chúng ta nói chuyện trước đã. Chúng ta cũng không làm chuyện đó, không có gì phải sợ.
Hạ Mộng thực sự tức giận, trong lòng cũng tức đến phát run, nhưng cô vẫn cố gắng hết sức giữ bình tĩnh, lý trí không ồn ào. Những người ở đây, đều là những người xa lạ, đặc biệt là chủ nhiệm Lăng lại là người không tốt.
- Như anh hai của tôi đã nói, ngoài bạn học cấp ba Thẩm Vãn Hà, chúng tôi còn có thể tìm thêm nhân chứng khác để chứng minh, hơn nữa chúng tôi cũng có đến đồn công an để trình báo vụ án, chỉ cần kiểm tra là có thể rõ ràng.
Nhìn thấy hai người bọn họ kích động như vậy, Lăng Hải vô thức nuốt nước miếng, ho khan:
- Kỳ thật, trường học chúng tôi cũng không quan tâm chuyện này. Tóm lại kết quả cuối cùng cũng là phải thôi học.
Hạ Tiêu tức giận hét lên:
- Các người không quan tâm, nhưng chúng tôi quan tâm đến chuyện này, đây là cái các người điều tra ra sao? Chỉ nghe lời của một bà lão mà tin. Tôi thực sự nghi ngờ không biết các người có làm chuyện chính không?
Vốn dĩ hắn có nghĩ trường học rất tốt vì con người của hiệu trưởng Cao rất tốt, hắn cảm thấy lần này thật may mắn, cuối cùng sự thật cũng sẽ được phơi bày. Kết quả thật đáng thất vọng.
Hạ Mộng trấn an Hạ Tiêu, sau đó nói:
- Được rồi anh, Chỉ cần dùng chút lợi ích, đã khiến ông không thể có phán đoán chính xác. Ông đang nhắm mắt làm việc sao? Trước đó để kẻ mạo danh đến trường thì cũng thôi đi, nhưng bây giờ đã điều tra rõ ràng rồi còn muốn hắt nước bẩn lên đầu chúng tôi sao? Bây giờ tôi rất nghi ngờ thái độ làm việc của ông. Tôi muốn báo cáo chuyện này lên trên để làm rõ chuyện này.
Lăng Hải thật không thể hiểu được hai anh em từ vùng nông thôn đến này, ông ta chỉ nghĩ bọn họ cố ý nhắc đến hiệu trưởng Cao, nhưng không ngờ hai người lại có thái độ cứng rắn như vậy. Ông ta rất kinh hãi, lập tức thay đổi sắc mặt nói
- Đồng chí Hạ Mộng, hãy bình tĩnh, tôi xin lỗi vì những gì tôi vừa nói!
Hạ Mộng ngay từ đầu đã sớm nhìn không thuận mắt chủ nhiệm Lăng này, liền cười lạnh nói:
- Một lời xin lỗi nếu có ích, thì còn cần cảnh sát làm gì. Tôi không chấp nhận! Bởi vì hiệu trưởng Cao là người tốt, nên tôi mới không muốn để chuyện này nháo lớn, nhưng xem ra phải đến nhân dân cả nước biết thì mới được phân xử công bằng được, tôi tin những người làm báo hẳn rất quan tâm đến tin tức này. Vụ việc đầu tiên liên quan đến trường đại học từ sau ngày thành lập nước, nó lại còn đến từ một trường thuộc Bộ, một trong tám trường lớn nhất nước, không muốn nổi tiếng cũng khó.
Đến lúc này tất cả mọi người ở đây đều không thể ngồi yên.
- Anh nói linh tinh cái gì vậy? Đó là tác phong làm việc thường ngày của anh?
Trên đầu Lăng Hải toát ra tầng mồ hôi lạnh, ông ta không ngờ cái miệng nhỏ của Hạ Mộng lại lợi hại như vậy.
Khổng Vĩnh Chí nhanh chóng đặt vấn đề muốn bồi thường tài chính cho Hạ Mộng.
Nhưng Hạ Mộng vẫn không hề lay chuyển, kiên quyết rời khỏi trường với Hạ Tiêu.
Sau khi bước ra khỏi cổng trường, Hạ Tiêu vẫn còn cảm thấy hoảng sợ vì lúc nãy tức giận:
- Thái độ và giọng điệu của tên họ Lăng kia vừa rồi khẳng định là do bà ta nói rồi, thật sự tức chết.
- Anh hai, anh đừng tức giận, không cần tức giận hại sức khỏe.
Hạ Mộng động viên Hạ Tiêu, nhưng trong lòng cô cũng còn rất tức giận.
Hạ Tiêu chua xót nói:
- Bà già này thật sự có liên quan với nhà họ Tần. Em gái chúng ta phải làm gì tiếp theo đây? Chúng ta thật sự đi tìm Thẩm Lâu sao?
Nếu không phải là hết cách, Hạ Mộng thực sự không muốn đăng lên báo chuyện riêng của cô. Hạ Mộng suy nghĩ trong chốc lát liền đưa ra quyết định, dứt khoát nói:
- Đi. Anh hai, anh chưa thấy tình hình hiện tại sao? Chỉ cần bà ấy còn ham tiền, nhà họ Tần bất cứ lúc nào cũng có thể cho bà ta ít lợi ích.
Bà ta muốn làm mất lòng tin của mọi người với bọn họ, để bọn họ bị chỉ trích, vì vậy cũng chỉ có thể ra tay tàn nhẫn, đưa sự thật lên báo. Một khi đã lên báo thì những người liên quan cũng sẽ phải chịu trách nhiệm từ trên xuống dưới, cậu của Tần Văn Văn cũng sẽ không thoát được, ai tham gia cũng nên bị trừng phạt. Hơn nữa, những gì Thẩm Lâu nói ngày hôm đó khá hợp lý. Sẽ là một điều tốt nếu có thể chỉ ra thêm những người bị người khác giả mạo giống như cô chưa bị phát hiện...
Hạ Mộng đã từng chứng kiến nhiều trường hợp bị kẻ mạo danh học đại học ở tương lai, nhưng vì không có cách nào để điều tra, nên kẻ mạo danh vẫn luôn không bị kết án, nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Nếu vì chuyện của cô mà nháo lớn, nháo tới một nhà lãnh đạo lớn, thì mới có pháp luật cho việc này, hơn nữa nó cũng sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến tương lai, cô cũng không muốn uổng phí một cơ hội quý giá xuyên qua rồi trọng sinh này.