Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về

Chương 25: Cơm trưa miễn phí

Chương 25: Cơm trưa miễn phí




An Kiệt khó xử nhìn về phía Thẩm lão đại, nói:

- Đại ca, quyền pháp kia sư phụ chỉ dạy cho một người, sư muội khẳng định không biết, nếu không để em ấy đánh quyền năm bước?

Võ đường Đức Thắng kỳ thật chỉ là một võ quán nho nhỏ, Ngô sư phụ xác thật có chút bản lĩnh, bất quá học sinh phần lớn đều là bảo bối được trong nhà nuông chiều từ bé đến lớn, ngày thường chỉ đi học chút kiến thức cơ bản múa cho đẹp, chỉ có thể kiên trì mới học được một ít công phu.

An Kiệt là người có thiên phú tốt nhất trong võ đường của Ngô sư phụ, người khác luyện công luyện xong mệt muốn chết, hắn càng mệt càng hưng phấn, càng luyện càng hăng hái.

Ngô sư phụ đối với hắn rất tốt, giống như con trai ruột, sau đó ba An Kiệt không cho An Kiệt học nữa, ông chẳng những dạy hắn miễn phí, còn đem bộ quyền độc môn truyền cho hắn.

Nhìn bộ dáng kiều kiều mềm mại của sư muội, khả năng cũng chỉ học quyền năm bước cơ bản linh tinh đi.

- Quyền năm bước? Lão nhị, chú đừng đùa đại ca, anh cũng khá tò mò, nha đầu này làm Thụy Dương đến muốn chết muốn sống cũng không kỳ quái, sao có thể làm chú khăng khăng một mực như vậy a?

Thẩm lão đại nhìn về phía Sở Duyệt, ánh mắt hơi trầm xuống, cảm giác có chút áp bách ở bên trong.

Sở Duyệt đón ánh mắt Thẩm lão đại, nghĩ nghĩ nói:

- Mọi người không phải nói đến phương môn quyền? Cái này tôi có a.

An Kiệt quay đầu lại, có chút không thể tưởng tượng nhìn Sở Duyệt, chẳng lẽ sư phụ lừa mình sao? Không phải ông nói phương môn quyền chỉ truyền cho hắn sao?

Có lẽ là do hắn làm sư phụ quá thất vọng, cho nên mới tìm lại truyền nhân, bất quá nha đầu này có thể học phương môn quyền sao?

- Có thể là được! Tới, múa một lần để tôi nhìn xem.

Thẩm lão đại vừa nghe, ngược lại có hứng thú, đốt điếu thuốc, ngồi dựa vào trên ghế, một bộ phải hảo hảo thưởng thức.

Sở Duyệt nhìn nhìn gian văn phòng nhỏ hẹp này, ân, chắp vá cũng có thể đi.

Đứng nghiêm, bắt đầu từ tay, ra quyền, cất bước, khuỷu tay……

Lúc thấy kinh ngạc trong mắt An Kiệt, trong lòng Sở Duyệt có chút buồn cười, tất cả kỹ xảo chiến đầu ở đời trước của cô đều là An Kiệt dạy, gốc gác đều do hắn móc ra tới, cô còn cái gì mà nói không biết?

Bất quá khi hắn dạy cô bộ quyền pháp này, đã từng nói qua, quyền pháp này, sư phụ hắn chỉ dạy cho một người, hắn còn kiêu ngạo vì chuyện này.

Xem ra đã đả thương tự tôn của người ta, được rồi, về sau lại giải thích cho hắn đi.

Sở Duyệt đánh bộ quyền pháp này nhẹ nhàng đến nước chảy mây trôi, có thể nhìn ra được là đã luyện qua công phu.

Bất quá người ngoài nghề thì xem náo nhiệt, nhưng người trong nghề xem môn đạo, Thẩm lão đại nhìn thì liên tục trầm trồ khen ngợi, An Kiệt lại coi đến cao răng đều chọc lạn.

Không phải nói Sở Duyệt đánh không tốt, phương môn quyền chú ý chính là nhanh chuẩn tàn nhẫn, quyền pháp của Sở Duyệt thuần thục, nhanh chuẩn tàn nhẫn nhìn thì giống như đều có, nhưng lực đạo lại thiếu cách xa vạn dặm, đánh lên mềm như bông, giống như cào ngứa cho người ta.

Đánh xong một bộ quyền, Sở Duyệt vốn định bày ra một kiểu thu thế hoàn mỹ, không nghĩ tới thân thể không có lực, mệt đến mức thở hồng hộc, trực tiếp nằm sấp xuống.

Đại gia, hiện tại thân thể này kéo chân sau quá đáng!

Cô ngẩng đầu nhìn Thẩm lão đại, cười cười xấu hổ:

- Ngượng ngùng, đã lâu không luyện.

Thẩm lão đại giống bày ra thái độ phản vừa rồi, mà là hòa ái nói:

- Không có việc gì không có việc gì, xuất sắc thật sự! Quả nhiên là sư muội của lão nhị, trách không được, dưới lầu nhiều tang thi như vậy mà vẫn có thể vượt qua.

Sở Duyệt đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thẩm lão đại, có ý gì?

Thẩm lão đại cười cười, đứng dậy vỗ vỗ bả vai An Kiệt, cười nói:

- Sư huynh muội hai người có thể gặp nhau ở chỗ này, thật sự là duyên phận, đi! Đại ca mang hai người đi chúc mừng!

- Đại ca, sư muội muốn về nhà, em muốn đưa em ấy...

An Kiệt không muốn để Sở Duyệt tiếp tục ở lại nơi này, chỉ nghĩ muốn mau chóng đưa cô đi, nơi này cũng không phải nơi mà một cô gái ngoan như Sở Duyệt nên ở.

Trước khi tang thi bùng nổ, tuy nói Thẩm lão đại có làm một vài chuyện trong hắc đạo, nhưng vẫn có đạo nghĩa cơ bản. Nhưng từ ngày hôm qua, toàn bộ thành thị đã bắt đầu rối loạn, hắn cùng người trong đội đều giống như điên rồi, làm một chuyện so với một chuyện càng điên cuồng hơn.

An Kiệt cũng thử tưởng kéo lý trí đại ca về, nhưng dã tâm của Thẩm lão đại giống như còn lớn hơn.

- Ai? Cái này, người làm sư huynh như chú không đúng rồi, hiện tại bên ngoài là loại tình huống gì, chú có thể yên tâm để một cô gái nhỏ như vậy đi một mình? Nói nữa, giờ đã 12 giờ, ngay cả bữa cơm cũng không mời người ta, đã để người ta đi? Cho dù người ta đáp ứng thì anh cũng không thể đáp ứng a! Đi đi đi, ăn cơm!

Thẩm lão đại không khỏi phân trần, đẩy An Kiệt cùng Sở Duyệt đi ra ngoài cửa, mở cửa liền nhìn thấy Cẩm Tú đứng ở ngoài, phân phó nói:

- Cẩm Tú, cô gái này là sư muội của An Kiệt, cô phải chiêu đãi thật tốt cho tôi, nhất định phải dàn xếp thật tốt, biết không?

Cẩm Tú vội vàng cười đáp ứng, đi lên ôm cánh tay Sở Duyệt.

Dàn xếp?

Sở Duyệt nhướng mày, ý tứ của Thẩm lão đại là không muốn thả người? Xem ra phải cùng An Kiệt thương lượng nhân lúc còn sớm nên rời đi.

Bất quá, lúc Sở Duyệt bị kéo đến chỗ ăn cơm, tiểu nhân trong lòng liền bắt đầu dao động, cọ cơm trưa miễn phí cũng không phải không thể a.

Cơm trưa an bài ở một cửa hàng cơm Tây, đại khái có mười mấy người ăn cơm, trừ bỏ Sở Duyệt cùng Cẩm Tú, còn lại đều là đàn ông cao lớn thô kệch, cái người thi tiên sinh kia cũng ngồi bên trong như hạc trong bầy gà.

Trên bàn dài bày đầy đồ ăn, bò bít tết, thịt nướng, mì ý, salad, tôm lớn, thịt kho, vịt nướng, thậm chí còn có lẩu cay.

Đồ ăn thật phong phú, Sở Duyệt nhìn, nước miếng thiếu chút nữa chảy đầy đất.

Đời trước, lúc lên đường, Sở Duyệt ăn nhiều nhất chính là bánh quy hoặc bánh mì quá hạn, ngẫu nhiên mới đánh hạ được thú biến dị, cũng chỉ có thể giữ lại một chút để nướng ăn, mùi vị có chút miễn cưỡng, những vật tư khác đều phải giữ lại để đổi xăng.

Bữa tiệc lớn sắc hương vị đều đầy đủ phong phú như vậy, cô thật sự rất khó cự tuyệt nha!

Thẩm lão đại an bài mọi người ngồi xuống, đầu tiên giới thiệu Sở Duyệt cho mọi người, sau đó cảm khái nói:

- Hiện tại bên ngoài rối loạn, cũng không biết về sau sẽ biến thành cái dạng gì! Nhưng mọi người yên tâm, chỉ cần mọi người thành thật kiên định đi theo tôi, Thẩm Hạo tuyệt không bạc đãi mọi người, về sau chúng ta sẽ có cơm ngon rượu say!

Mọi người đều bày tỏ trung thành với Thẩm lão đại, ngay cả thi tiên sinh cũng nói vài câu đường hoàng, duy chỉ có một mình An Kiệt ngồi ở bên cạnh Thẩm lão đại, cổ họng không nói một tiếng.

Thẩm lão đại cũng đã thành thói quen, mấy năm nay hắn tung hoành hắc bạch lưỡng đạo, làm điền sản mở sòng bạc ngầm, người nào chưa thấy qua? Là trung thành thật hay là tỏ thái độ giả, hắn có thể không nhìn ra sao?

Thẩm lão đại nhặt được An Kiệt khi hắn mới 17 tuổi, mỗi hắn ngày ở đầu đường vùng ngoại thành nhặt phế phẩm, đói bụng liền gặm bánh bao, khát liền uống nước máy.

Lúc đó Thẩm lão muốn mua một miếng đất ở vùng ngoại thành, có một thời gian mỗi ngày đi đến bên đó. Có một ngày thấy An Kiệt cùng mấy tên du thủ du thực đánh nhau, thân thủ kia, hắn ta nhìn mà mắt còn thèm, mấy hiệp đã đánh cho bảy tám người không bò dậy được.

Sau đó Thẩm lão đại tốn công lớn mới mời được An Kiệt tới dưới trướng.

An Kiệt tương đối cảm kích Thẩm lão đại cho hắn bữa cơm no và có nơi để an thân, từ đó rất trung thành và tận tâm với Thẩm lão đại.

Tiểu tử này, đánh nhau có một phen thân thủ tốt, ngay cả lính đánh thuê như lão tam, vào tay hắn cũng không chống đỡ được qua nổi mười hiệp.

Thẩm lão đại thực vừa lòng, cảm thấy tuệ nhãn của bản thân có thể nhìn ra anh hùng, chỉ hắn ta vẫn có chút không yên tâm, tiểu tử này quá độc.

Hắn chưa bao giờ nói ra chuyện trước kia của bản thân, là một tiểu tử huyết khí phương, ngoại trừ luyện quyền, cũng không yêu thích gì khác, cũng không có hứng thú với phụ nữ.

Thẩm lão đại thậm chí đã từng nói qua người phụ nữ nào có thể khiến An Kiệt thông suốt, hắn ta sẽ khen thưởng một trăm vạn, nếu có thể kết hôn, hắn ta sẽ cho phòng cho xe, ngay cả Cẩm Tú cũng đều bị hắn đưa đi thử qua, nhưng An Kiệt lại không có một chút dao động.

Hiện tại ruốt cuộc đã có một tiểu sự muội mà hắn quan tâm, tới cửa, Thẩm lão đại sai có thể để cô đi, quản cô là sư muội thật hay là sư muội giả, có thể dắt được An Kiệt chính là sư muội tốt.

Sở Duyệt ngồi ở bên cạnh An Kiệt như đứng đống lửa, như ngồi đống than, Thẩm lão đại gọi Cẩm Tú chiêu đãi cô, nhưng chưa nói là chiêu đãi như thế này nha!

Cẩm Tú không có ngồi, cô ta mặc sườn xám đi giày cao gót đứng phía sau Sở Duyệt, lấy đồ uống cho Sở Duyệt, cắt bò bít tết, lột tôm, nhúng lẩu cay…… Sở Duyệt luôn tỏ vẻ muốn tự mình tới, đều bị cô ta ưu nhã cự tuyệt.

Sở Duyệt hướng An Kiệt cầu cứu, An Kiệt nhìn về phía Cẩm Tú, còn chưa kịp mở miệng, Cẩm Tú liền giành trước mỉm cười nói:

- Nhị ca yên tâm, Thẩm gia đã phân phó tôi chiêu đãi sư muội, tôi nhất định sẽ chiêu đãi thật tốt.

An Kiệt sửng sốt một chút, quay đầu đến gần Sở Duyệt, nhẹ giọng nói:

- Em để cô ta làm đi, không có việc gì, không cho cô làm thì cô ta sẽ bị phạt.

Trên bàn cơm, mọi người giống như không cảm thấy có cái gì không đúng, xem ra trong nhóm đàn ông này, địa vị của Cẩm Tú có chút xấu hổ.

Sở Duyệt cảm thấy bò bít tết tươi mới nhiều nước không còn thơm nữa, vẫn nên nghĩ biện pháp a.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch