Sở Duyệt hung hăng đập một cái vào lan can, cư nhiên còn biết kéo pháo hôi ra chắn đạn, quả thực không có đạo đức!
Bất quá, Sở Duyệt đúng là không nghĩ tới điểm này, đời trước cô từng đụng tới tang thi hệ tinh thần, lúc đó cô có dị năng hệ lôi cấp 2, phóng một cầu điện là có đánh nó từ xa, xử lý nó cực kỳ nhẹ nhàng.
Ai! Nói đến nói đi vẫn là do hiện tại cô quá yếu.
Chờ giải quyết xong con tang thi hệ tinh thần này, nói gì thì nói, cô cũng sẽ tìm tang thi cho nó cắn mình một ngụm, không có dị năng thật không tiện!
An Kiệt đã đau đến mức trên đầu nổi đầy gân xanh, bộ dáng có chút dữ tợn, hiển nhiên thật sự thống khổ.
Công kích tinh thần lực đau đớn như thế nào, Sở Duyệt rõ ràng hơn ai hết, tang thi hệ tinh thần cũng sẽ không để lại lối thoát cho An Kiệt, Sở Duyệt sợ nó sẽ lộng chết An Kiệt!
Người trên lan can thấy An Kiệt chỉ nã một phát súng liền bất động, liền sôi nổi thúc giục nói:
- Tại sao không nhúc nhích nữa? Bắn nó đi! Giết nó đi! Nhanh lên!
- Sao còn đau a? Nổ súng phiền phức như vậy sao?
……
- Câm miệng!
Sở Duyệt lạnh giọng quát.
Mọi người vừa thấy cô tức giận, đều rụt cổ, lui ra ngoài.
Sở Duyệt nhìn nhóm người này, thật sự không có một ai đáng giá để cứu, tất cả đều nhát như chuột, bắt nạt kẻ yếu, ích kỷ!
Quay đầu đi, không để ý tới nhóm người này, Sở Duyệt tiếp tục nhìn về phía tang thi hệ tinh thần ở dưới kia, tính toán làm thế nào để lộng chết nó, kỹ thuật bắn súng của cô không tốt, hơn nữa tang thi hệ tinh thần có pháo hôi, không thể dùng súng được.
An Kiệt ôm đầu, gào rống ra tiếng, ngã xuống mặt đất, Sở Duyệt nhìn hắn đầy nôn nóng, không biết nếu cô nhảy vào tang thi đàn giết chết con tang thi hệ tinh thần kia thì có bao nhiêu phần thắng?
Chẳng lẽ hôm nay cô phải chôn chân ở đây, không bước chân ra khỏi trung tâm thương mại này được?
Không được!
Sở Duyệt bình tĩnh lại, nỗ lực nghĩ về thứ mình có thể đối phó với tang thi hệ tinh thần phía dưới.
Đúng rồi! cô còn có thể khống chế đồ vật trong không gian để công kích tên cặn bã kia! Đó cũng thuộc về một loại tinh thần lực đi.
Sở Duyệt đứng lên, tập trung tinh thầ, nhìn chăm chú vào con tang thi thiếu niên ở phía dưới, một con dao bay ra khỏi không gian, ‘vút’ một tiếng, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà nhằm phía mục tiêu.
Nhưng mới bay được bốn, năm mét, liền mất đà, rơi từ giữa không trung xuống, rơi trúng một tang thi đang lao về phía thang cuốn ở tầng ba.
Xong con bê, với không tới!
Sở Duyệt thở hổn hển giống như toàn bộ sức lực trong cơ thể đã bị rút cạn, cô dựa vào lan can, oán hận nhìn chằm chằm vào tang thi hệ tinh thần bên dưới.
Bỗng nhiên, cô phát hiện trong không khí có một sợi tơ cực mảnh, sợi tơ này kéo theo một cái đuôi dài, xuyên qua lan can, đâm thẳng qua trán An Kiệt..
- Di? Đây là cái gì?
Cô duỗi tay nắm lấy sợi tơ kia, thử rút ra bên ngoài, không nghĩ tới thật sự có thể rút ra.
Mà sợi tơ kia giống như có sự sống, khi bị Sở Duyệt túm chặt, kéo ra bên ngoài còn giãy giụa, Sở Duyệt dùng sức một cái, liền kéo ra toàn bộ.
Nháy mắt An Kiệt cảm thấy trên đầu buông lỏng, không còn đau đơn, chỉ là sắc mặt còn có chút tái nhợt.
Mà sợi tơ trong tay Sở Duyệt kia còn đang liều mạng giãy giụa, muốn lùi về, Sở Duyệt dứt khoát cầm nó trên tay, vặn xoắn hai lần. Nó thấy không rút về được, lại duỗi thân dài qua muốn đâm vào đầu Sở Duyệt, lại bị cô kéo mạnh, dựng thẳng đuôi của nó lên.
Cùng lúc đó, tang thi hệ tinh thần ở dưới lầu phát ra một tiếng gào rống, lảo đảo hai bước, đụng phải tang thi trước mặt.
Vừa nhìn thấy như vậy, Sở Duyệt còn có cái gì không rõ, sợi tơ này chính là tinh thần lực mà con tang thi kia phát ra công kích An Kiệt, bị cô bắt được.
Cô không biết mình vì sao mình có thể nắm giữ tinh thần lực, nhưng cô biết hiện tại là sơ hội tốt để giết chết con tang thi hệ tinh thần kia.
- Kiệt ca! Mau! Hướng 5 giờ.
Sở Duyệt lớn tiếng kêu.
An Kiệt không chút do dự cầm lấy súng nhắm ngay vào tang thi hệ tinh thần, bóp cò súng.
“Bằng”!
Viên đạn gào thét bắn về phía tang thi hệ tinh thần, nó vội kéo kéo một con tang thi tới để chắn đạn, đột nhiên lại bị Sở Duyệt dùng sức lôi kéo, kéo mạnh đến nỗi đầu nó thò ra ngoài, An Kiệt tập trung tinh thần nhìn viên đạn, khống chế viên đạn gim vào đầu con tang thi hệ tinh thần.
Theo tiếng tang thi hệ tinh thần ngã xuống, Sở Duyệt cảm thấy sợi tơ trong tay mình cũng biến mất ngay lập tức, tang thi dưới lầu đang liều mạng bò lên trên cũng dừng lại, không có tang thi hệ tinh thần khống chế, chúng nó trở về vẻ mờ mịt, ngửi ngửi cái này nhìn nhìn cái kia, lại bắt đầu du đãng phong cách Phật hệ.
Tuy tang thi không có thần trí, nhưng hiển nhiên chúng nó cũng không muốn chen chúc cùng nhau, cũng không muốn làm tang thi làm nền, vì vậy bắt đầu chậm rãi đi ra khỏi đại sảnh.
Nguy cơ rốt cuộc được giải trừ, tất cả mọi người đều nín thở không dám ra tiếng, sợ lại kích thích tang thi đàn dưới lầu.
Khi An Kiệt khống chế viên đạn, đã tiêu hao hết dị năng trong cơ thể, trước đó lại bị công kích tinh thần lực một lần, hiện tại chỉ ngồi trên mặt đất không thể động đậy, nhưng tinh thần của không tồi, nhìn Sở Duyệt lộ ra một nụ cười sống sót sau tai nạn.
Sở Duyệt ngồi đối diện An Kiệt, cho hắn mấy thanh chocolate, bổ sung một chút thể lực.
Sau đó nhướng mày nhìn tay mình, cô thật sự không rõ vừa rồi là năng lực gì, đời trước cô cũng chưa từng nghe nói ai có thể bắt được tinh thần lực.
Phía dưới vẫn còn rất nhiều tang thi, Sở Duyệt chạy đến chỗ cửa kính bị vỡ của trung tâm thương mại, tìm cái cửa sổ nhỏ, ném mấy cái bình hoa trang trí trong cửa hàng nội thất xuống.
Tang thi bên trong trung tâm thương mại nghe được tiếng động ở bên ngoài, đều thi nhau xông ra ngoài.
Sở Duyệt ném hết những thứ có thể ném ở lầu 5 rồi, còn bí mật lấy chút hàng lậu, ném mấy bình rượu vào trong không gian. Tang thi trong trung tâm thương mại hầu hết đã bị dẫn dụ ra ngoài, ngoại trừ những tang thi thiếu cánh tay thiếu chân hoặc hoàn toàn nhẵm thành bãi thịt còn ở trong.
An Kiệt cũng khôi phục không sai biệt lắm, Sở Duyệt vươn tay với hắn, cười hỏi:
- Kiệt ca, muốn xuống đi dạo một vòng hay không?
An Kiệt ngẩng đầu cười, vịn vào tay cô để đứng lên, cầm rìu chữa cháy đi theo cô xuống dưới.
An Kiệt loại bỏ chướng ngại vật ở lối vào thang cuốn để lại một khoảng trống, ngay khi Sở Duyệt chuẩn bị đi qua khoảng trống đó, những người ở lầu 4 đột nhiên lao lên, đẩy cô ra, lao qua trước mặt cô để lên lầu 5.
An Kiệt giữ chặt Sở Duyệt bị đẩy đến lảo đảo một cái, tức giận muốn đi tìm mấy người đã đẩy cô để tính sổ, lại bị Sở Duyệt giữ chặt, cô thờ ơ liếc nhìn nhóm người kia, sau đó xoay người đi xuống lầu.
âm thanh di chuyển đồ đạc từ phía sau truyền đến, những người đó lại chặn lầu 5.
An Kiệt quay đầu lại nhìn thoáng qua, Sở Duyệt lại lười nhìn lại, mang theo An Kiệt một đường đi xuống lầu hai.
Tang thi lầu hai thoạt nhìn không còn nhiều lắm, nhưng phân tán khắp nơi, có du đãng ở hành lang, có chạy đi dạo cửa hàng, Sở Duyệt từ trên thang cuốn xuống, lập tức có mấy tang thi lao về phía cô.
Bước chân của chúng vẫn cứng ngắc, trong miệng phát ra tiếng gào rống đầy hưng phấn, bàn tay đen nhẻm đầy máu, đôi tay giương nanh múa vuốt như muốn chộp lấy cô, giương cái miệng dữ tợn đầy máu muốn cắn nát cổ họng cô, xé xác cô ra, moi máu tươi, ăn sạch nội tạng của cô cho thỏa thích.
Hiện tại tang thi đều đã bắt đầu thối rữa, nhìn con tang thi tới gần cô nhất, mặt mũi thối rữa, hốc mắt rũ xuống, thật sự rất xấu.
Sở Duyệt rút dao chặt xương ra, một đao chém vào đầu nó, nghiêng người tránh thoát một con tang thi khác đã nhào tới, lại vung dao, hung hăng chém, đao pháp như nước chảy mây trôi, tấn công nhanh lại chuẩn, làm cái người đang vừa chém tang thi vừa phân tâm nhìn cô, muốn rơm rớm nước mắt.
Đây là sư muội ruột thịt của hắn a! Ngay cả phương môn đao pháp mà sư phụ cũng dạy cho cô! An Kiệt chỉ cảm thấy trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua, cả người tràn ngập lực lượng, từ nay về sau hắn sẽ không cô đơn nữa, hắn có người thân!
Sở Duyệt một đường chém tới chỗ tang thi hệ tinh thần kia, có An Kiệt hỗ trợ, rất nhanh cô đã đến được chỗ xác của nó..
Sở Duyệt vui rạo rực, lấy dao chặt xương mới từ trong không gian ra, liếm liếm môi, hai mắt phát ra ánh sáng màu xanh lục, chọc xuống phần đầu của tang thi.
Trong đầu tang thi hệ tinh thần cấp 1 chắc chắn có tinh hạch a! Đây là thứ tốt a! Ăn nó, cô sẽ không cần bị tang thi cắn mà cũng có thể thức tỉnh dị năng.