Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 109: Nhận Hối Lộ

Chương 109: Nhận Hối Lộ



Bình thường, một tỉnh tối đa cũng chỉ có ba danh ngạch, tỉnh Thiên Phủ là một tỉnh lớn có dân số nhiều nhất trong nước. Ngoài Dung Thành ra, còn có Thành phố Du Châu cũng là thành phố cấp tỉnh, cùng với thành phố Thường Hồng và Tân Châu đều là những thành phố có các xí nghiệp rất lớn trực thuộc trung ương. Nhưng, dù vậy, theo việc thành lập đơn vị Thanh niên văn minh số cấp quốc gia, tỉnh Thiên Phủ nằm ở nhóm đầu tiên làm kế hoạch thí điểm.

Trong đó, có thể có được năm đơn vị Thanh niên văn minh số cấp quốc gia đã là nhiều lắm rồi. Nhưng, Đoàn thanh niên Tỉnh ủy tỉnh Thiên Phủ lại đưa ra đến tận mười đơn vị để bình thẩm, cái này đáng để thương thảo đây.

Bình thường mười đơn vị bình thẩm hẳn là đều đã được bình chọn lên Thanh niên văn minh số cấp tỉnh. Bên phía Nhiếp Chấn Bang bình thẩm, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, chẳng qua cũng chỉ là hình thức, có chuẩn bị mấy đơn vị để tuyển chọn thì nhiều nhất cũng chỉ bảy cái là đủ rồi. Làm như thế này, hàm ý chính là muốn Nhiếp Chấn Bang suy xét rộng rãi một chút cho tỉnh Thiên Phủ.

- Haha, thảo nào các lãnh đạo lớn nhỏ của Tỉnh ủy tỉnh Thiên Phủ đều ra mặt. Hóa ra là ở chỗ này chờ chúng ta, khiến chúng ta rơi vào tình huống há miệng mắc quai. Xem ra, Bí thư Quách này xem trúng việc chúng ta đều là người trẻ tuổi rồi.

Nhìn lịch trình trong tay, Nhiếp Chấn Bang vừa cười vừa nói.

Sau đó tùy tiện bỏ lịch trình lên trên bàn trà.

Nghe Nhiếp Chấn Bang nói vậy, Trịnh Căn Sinh cũng cầm tờ lịch trình trên bàn lên xem, quét mắt qua một cái, lông mày Trịnh Căn Sinh cũng nhíu lại. Trầm tư một chút rồi, anh ta mới nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:

- Trưởng phòng, cậu xem phía chúng ta nên ứng đối như thế nào?

Trịnh Căn Sinh lo lắng cũng là có lý do. Bình thẩm Thanh niên văn minh số cấp quốc gia, nhóm đầu tiên Bí thư Mộc Định Kiên chỉ cấp 100 danh ngạch, dù sao đây là lần thử nghiệm đầu tiên, hiệu quả cụ thể như thế nào, ảnh hưởng đến xã hội ra sao còn chưa thể tính toán được, cho dù là Mộc Định Kiên cũng không dám khinh suất làm bừa. Nên cẩn thận thì vẫn là nên cẩn thận. Với tư cách là người đội trưởng khởi xướng và dẫn dắt mọi người, Mộc Định Kiên phải gánh vác rất nhiều mạo hiểm. Kế hoạch này chỉ có thể thành công không được phép thất bại. Nếu chẳng may cuộc bình chọn Thanh niên văn minh số cấp quốc gia có ảnh hưởng gì tiêu cực, thì đó là một cú đòn giáng mạnh vào Mộc Định Kiên.

Khống chế phạm vi lại, khống chế số lượng đến mức như vậy mới thể nắm chắc trong tay. Toàn bộ ba tỉnh Tây Nam, Mộc Định Kiên chỉ cấp cho mười chỉ tiêu, như vậy là đã xem xét tình hình đặc thù của tỉnh Thiên Phủ mà cho nhiều hơn một cái rồi. Giống như bên phòng số ba tới Tây Bắc, toàn bộ sáu tỉnh ở Tây Bắc, tổng cộng cũng chỉ có mười lăm danh ngạch, nếu chia đều mỗi tỉnh thì mỗi tỉnh còn chưa tới ba cái.

- Sếp, hay là chúng ta âm thầm hành động đi. Âm thầm điều tra nghe ngóng. Phòng ba không phải bọn họ cũng làm như vậy sao?

Vu Thắng Lợi ở bên cạnh cũng lên tiếng.

Những lời này, lại làm Nhiếp Chấn Bang mỉm cười. Đúng là người vừa mới tốt nghiệp, chưa có kinh nghiệm công tác, phòng ba bên đó tình huống không giống. Bọn họ thuộc trường hợp Tăng nhiều cháo ít, đắc tội ai cũng không được, chỉ có thể căn cứ vào danh sách phía dưới cung cấp đi làm điều tra ngầm, len lén thâm nhập các địa bàn, không để các tỉnh có cơ hội gặp mặt. Sau khi trở về, bình thẩm kết luận một chút, tỉnh nào cũng không đắc tội. Nhưng chúng ta bên này, tạm chưa nhắc đến tiêu chuẩn danh ngạch dư dật, cứ coi là hiện tại đã hưởng sự tiếp đãi của người ta lại còn chơi trò mất tích, như vậy là phía chúng ta không phải rồi.

Không đợi Nhiếp Chấn Bang nói ra, Trương Mẫn bên cạnh liền mở miệng trước:

- Vu Thắng Lợi, anh nghĩ ra cái chủ ý vớ vẩn gì vậy, lãnh đạo tỉnh Thiên Phủ người ta đều ra mặt tiếp đãi chúng ta, vậy mà chúng ta còn chơi trò mất tích, chơi trò điều tra ngầm, đây không phải là không coi mặt mũi người ta ra gì sao? Anh muốn để sếp chúng ta đắc tội với người ta à.

Vu Thắng Lợi cũng có chút ngượng ngùng, xấu hổ gãi đầu gãi tai, vẻ mặt vô tội nhìn Nhiếp Chấn Bang.

Nhiếp Chấn Bang lúc này lại mỉm cười, nhìn Vu Thắng Lợi với ánh mắt an ủi, sau đó nói:

- Không còn cách nào nữa, hiện tại xem ra chúng ta chỉ còn cách gặp chiêu nào phá chiêu đấy thôi. Bình thẩm lần này, chúng ta phải thay đổi sách lược. Ba tỉnh Tây Nam, kết quả bình thẩm của từng tỉnh đều giữ lại không phát ra, sau đó để ba tỉnh cùng nhau làm đánh giá chung. Chúng ta đem tất cả các hạng mục bình thẩm làm cụ thể hóa, cho điểm chi tiết từng hạng mục, tôi nghĩ đến lúc đó Đoàn thanh niên Tỉnh ủy ba tỉnh cũng không nói được gì nữa. Sáng sớm hôm sau, Chánh văn phòng Thanh niên văn minh số - Đoàn thanh niên Tỉnh ủy tỉnh Thiên Phủ - Tào Quang Xuân đã chạy đến khách sạn Thiên Phủ.

Mấy người Nhiếp Chấn Bang vừa mới đi vào sảnh khách sạn, Tào Quang Xuân đã tươi

cười chạy ra đón chào:

- Trưởng phòng Nhiếp, buổi sáng tốt lành. Mọi người đã ăn bữa sáng chưa?

Lúc này cũng đã hơn chín giờ mà còn chưa ăn sáng thì trình độ công tác của mấy người Nhiếp Chấn Bang đúng là đã làm mất mặt Trung Ương Đoàn rồi. Nhiếp Chấn Bang lập tức cũng cười nói:

- Chủ nhiệm Tào, chúng tôi đều đã ăn rồi. Làm chính sự vẫn là quan trọng hơn. Hôm nay trước hết đi đến mấy điểm ở Dung Thành xem một chút đi. Tranh thủ trong vòng ba ngày đi hết tỉnh Thiên Phủ. Bí thư Mộc bên trên rất coi trọng việc này, Chủ nhiệm Ngụy của chúng tôi còn đích thân xuất mã, thời gian rất gấp rút. Mong Chủ nhiệm Tào giúp đỡ.

Tào Quang Xuân, bản thân có thể vượt lên trước một bước, giành được vị trí Chánh văn phòng Thanh niên văn minh số tỉnh Thiên Phủ, điều này đã thể hiện Tào Quang Xuân này không phải hạng tầm thường. Bí thư Mộc và Chủ nhiệm Ngụy, Tào Quang Xuân đương nhiên biết rõ, một người là Bí thư của Ban Bí Thư Trung Ương Đoàn, tuy rằng không phải Bí thư thứ nhất nhưng cũng là lãnh đạo cấp Thứ trưởng chân chính. Thân phận của Ngụy Bân, Tào Quang Xuân cũng đã tìm hiểu rõ.

Nghe Nhiếp Chấn Bang nói như vậy, Tào Quang Xuân lập tức đáp lời:

- Trưởng phòng Nhiếp quả nhiên là tuổi trẻ tài cao, chẳng trách lại được lãnh đạo coi trọng như vậy. Nhưng các anh chuyên nghiệp như vậy, tôi thúc ngựa cũng không đuổi kịp được. Đã như vậy, chúng ta đi xe thì thế nào.

Chúng ta cùng đi trước tiên đến khu dân cư Vũ Hầu, phố Tú Giang, khu Tây Thục bên đó xem xem.

Cả đoàn người trùng trùng điệp điệp, ngoài bốn người bên Nhiếp Chấn Bang ra còn có Đoàn thanh niên Tỉnh ủy tỉnh Thiên Phủ, Thành đoàn thành phố Dung Thành, còn thêm cả lãnh đạo Thành Đoàn khu Tây Thục, tổng cộng mười mấy người, chia làm bốn xe tiến thẳng đến khu dân cư Vũ Hầu bên kia.

Lúc này, ở cửa khu dân cư Vũ Hầu, Chủ nhiệm khu dân cư cùng với nhân viên công tác tại xã Vũ Hầu và những người phụ trách tổ chức đoàn xã Vũ Hầu đều đứng chờ ở cửa. Trên cổng lớn tiến vào xã Vũ Hầu sớm đã treo một bức chữ đỏ chót.

Nhiếp Chấn Bang lúc này dưới sự hướng dẫn của Tào Quang Xuân và Chung Lệ - Bí thư Thành Đoàn, bắt tay với nhân viên công tác tại xã Vũ Hầu.

Bên cạnh, Bí thư Trương của Đoàn ủy khu Tây Thục cũng giới thiệu:

- Trưởng phòng Nhiếp, Chủ nhiệm Tào, các vị đây là ban lãnh đạo khu Vũ Hầu chúng tôi, trung bình tầm ba mươi mốt tuổi, dưới sự dẫn dắt của đồng chí Chu Song Hỉ - Chủ nhiệm khu dân cư, vì văn minh tinh thần của dân cư trong xã đã tự trù tài chính xây dựng nên phòng hoạt động cộng đồng và phòng sách báo. Đến nay, bài bạc đã ít hơn, học tập đã nhiều hơn rồi.

Bình thẩm như vậy, trên thực tế cũng không có quá nhiều thứ có thể xem xét điều tra, phương diện phần mềm ra sao (phương diện phần mềm: gồm con người, chính sách), phương diện danh tiếng như thế nào, những cái này không phải chỉ một chốc một lát mà có thể nhìn ra được. Loại bình thẩm này thực chất chỉ là nhìn một chút cơ sở phần cứng (bao gồm trang thiết bị, cơ sở hạ tầng), và xử lý một vài tình huống đột phát thôi.

Ví dụ như, xã Vũ Hầu muốn bình chọn cho đơn vị Thanh niên văn minh số toàn quốc, vậy, nếu có người có ý kiến, trong trường hợp này, cư dân xã nếu có ý kiến thì nhiều ít gì cũng sẽ có một chút thể hiện, đây chính là vấn đề mấy người Nhiếp Chấn Bang phải suy xét.

Sau khi từ xã Vũ Hầu đi ra, điểm tiếp theo mà Thành đoàn thành phố Dung Thành sắp xếp chính là một trạm xăng dầu thuộc công ty Thạch Hóa của thành phố Dung Thành.

Trạm trưởng trạm xăng dầu là một người đàn ông trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi, đầu có chút hói. Cả trạm xăng dầu cũng bình chọn Thanh niên văn minh số chủ yếu do hai nguyên nhân. Thứ nhất, trạm xăng dầu này trong việc xây dựng tổ chức đoàn đã tỏ ra vô cùng ưu tú. Cả trạm, tổng cộng có ba mươi mấy công nhân toàn bộ đều là Đoàn viên. Thứ hai, trong công tác phục vụ, trạm xăng dầu đặt tại ngoại ô thành phố Dung Thành, thường phục vụ những chiếc xe qua lại với thái độ nhiệt tình và thân thiết, rất được những lái xe qua đường yêu mến và nhận được những lời bình luận tốt.

Mấy người Nhiếp Chấn Bang, chính tại trạm xăng dầu này, tùy tiện hỏi thăm một chút các lái xe đang mua xăng trong trạm, hầu như các lái xe đều khen ngợi không dứt lời.

Ai cũng nói, đổ xăng ở đây, không chỉ yên tâm cả về chất lượng xăng dầu mà còn được miễn phí nước rửa sạch, miễn phí rửa xe, thậm chí còn có phục vụ nước sôi miễn phí.

Điều này khiến Nhiếp Chấn Bang có chút sửng sốt. Xem ra, tỉnh Thiên Phủ lần này trong công cuộc bình thẩm Thanh niên văn minh số cũng tốn khá nhiều công phu đây. Loại phục vụ này, ở thời điểm sau này thì không hiếm thấy, nhưng thời điểm hiện tại vẫn là thời đại chỉ nhìn thấy lợi nhuận kinh tế trước mắt, chỉ mua bán là chính, không có dịch vụ đi kèm. Tại một trạm xăng dầu ở ngoại ô lại có hoạt động phục vụ như vậy, thật khiến Nhiếp Chấn Bang cảm thấy khâm phục.

Nhưng khi đoàn người Nhiếp Chấn Bang chuẩn bị rời đi, trạm trưởng trạm xăng dầu lại dẫn một đám người ôm bao lớn bao nhỏ gì đó đi đến.

Thấy bộ dạng nghi hoặc của Nhiếp Chấn Bang, trạm trưởng đeo trên mặt nụ cười tươi rói nói:

- Haha, Trưởng phòng Nhiếp và các vị đều là lãnh đạo lớn từ trung ương tới. Ngày thường chúng tôi có muốn mời cũng không mời được. Đây là một chút tâm ý của chúng tôi, đều là ít đặc sản của Dung Thành, Trưởng phòng Nhiếp mang về để các vị cấp dưới được nếm thử hương vị.

Nhìn bề ngoài của các bao quà tặng, có thể đoán là loại rượu thuốc gì đó, đâu phải đặc sản địa phương gì. Trịnh Căn Sinh bên cạnh cũng thấp giọng nói:

- Trưởng phòng, nhìn những thứ này, đều là các loại rượu thuốc, sợ là giá trị xa xỉ. Đây không phải là đút lót cho chúng ta sao? Những thứ đồ này, thật là khó giải quyết.

Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng nghĩ như vậy. Lúc trước cũng đều nói, ăn của người ta thì miệng nhuyễn.

Bây giờ nếu còn nhận những thứ này, đấy chính là nhận hối lộ. Đến lúc đó khó tránh khỏi thiên vị.

Tào Quang Xuân bên cạnh lại làm như không thấy gì lạ, cười ha hả nói:

- Trưởng phòng Nhiếp, đây cũng là một chút tâm ý của anh em phía dưới. Trưởng phòng Nhiếp cùng các vị đi lại mệt nhọc, mang một chút đặc sản trở về cũng là chuyện bình thường. Mọi người đều có phần, nhận lấy đi.

Tào Quang Xuân đây là lợi dụng thủ pháp đám đông, nếu tất cả mọi người cùng nhận thì cũng không tính là cái gì nghiêm trọng.

Nhiếp Chấn Bang nghe Tào Quang Xuân nói, khóe miệng hơi nhếch lên, sau đó cũng nói:

- Haha, Chủ nhiệm Tào nói đúng, lão Trịnh à, nếu đã là tâm ý của các đồng chí phía dưới, chúng ta cũng không thể phụ lòng. Đều nhận đi.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch