Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 144: Sự Quyết Đoán Của Nhiếp Chấn Bang

Chương 144: Sự Quyết Đoán Của Nhiếp Chấn Bang



Vừa nghe được tin này, Nhiếp Chấn Bang cũng kinh hãi, không ngờ Triệu Côn Luân lại muốn thả người, đây vẫn là sau khi Ngô Chí Hùng gọi điện thoại tới. Mặc dù đều là Ủy viên thường trực, Triệu Côn Luân cũng không bắt buộc phải nể mặt Ngô Chí Hùng. Nhưng bất kể thế nào thì dù sao, nhân vật thứ hai đã đánh tiếng sang rồi. Triệu Côn Luân làm như vậy là có ý gì? Hay là nói, trong cái vấn đề này còn có ẩn ý gì sao, chẳng lẽ là do kẻ đứng phía sau bức màn đen kia điều khiển.

Không dám nghĩ ngợi nhiều, Nhiếp Chấn Bang lập tức đi ra, thì thầm vào tai Ngô Chí Hùng:

- Chủ tịch, tôi còn có công chuyện cần phải đi ra ngoài một chút. Tôi e rằng cục công an bên kia đang có chuyện, Triệu Côn Luân hiện giờ đang muốn thả người.

Ngô Chí Hùng vừa nghe thấy thế, lông mày ông liền nhíu lại. Sự việc lần này, nếu thật sự giống với những gì Nhiếp Chấn Bang suy đoán, vậy thì việc thả người sẽ có vấn đề rồi. Người này một khi được thả ra thì nếu như muốn truy tìm để điều tra tiếp sẽ trở nên khó khăn rồi. Nhưng rắc rối trước mắt vẫn chưa giải quyết được, cụ chủ tịch Mã vẫn còn ở đây, Ngô Chí Hùng vốn dĩ không thể thoát thân được. Sau một hồi trầm ngâm, Ngô Chí Hùng liền gật đầu và bảo:

- Cậu qua đó trước đi, ở đây đã có tôi, cậu cứ yên tâm

Lần này, ngay cả Dịch Quân, Nhiếp Chấn Bang cũng không gọi theo liền một mình chạy thẳng ra bên ngoài, mở cửa chiếc xe chuyên dụng đang đỗ ở vệ đường. Sau đó, Nhiếp Chấn Bang vội vã khởi động máy, quay đầu xe rồi cho xe chạy thẳng về hướng Cục công an.

Trên đường đi, Nhiếp Chấn Bang cũng thầm nghĩ, cái người Trần Nhạc này, Nhiếp Chấn Bang cũng có nghe nói đến. Năm nay mới 28 tuổi, thuộc tốp các sinh viên xuất sắc nhất tốt nghiệp từ học viện sĩ quan Hoa Hạ. Cho tới trước khi Nhiếp Chấn Bang đến đây, có thể xem như là cán bộ cấp phó phòng trẻ tuổi nhất, phó cục trưởng huyện trẻ nhất trong hệ thống công an của Bá Châu, hiện đang giữ chức phó cục trưởng sở công an huyện Lê, trưởng phòng chính trị, đảm nhiệm công tác quản lý chính trị và đào tạo cán bộ công an.

Trong cơ cấu tổ chức tại sở công an, quan trọng nhất là các phòng điều tra, trị an, giao thông, hậu cần, tài chính. Lĩnh vực mà hiện giờ Trần Nhạc quản lý coi như là một phân ngành khá là trong sạch rồi. Trần Nhạc này, trước đây vốn không qua lại nhiều lắm với chính hắn, nay tự nhiên lại gọi điện tới, rốt cuộc có ý gì? Muốn nương tựa vào? Biểu thị thiện ý? Hay là có lý do khác? Đây cũng là vấn đề mà Nhiếp Chấn Bang cần quan tâm

Xe vừa tiến vào trong sân của sở Công an, Trần Nhạc vốn đã đứng đợi đó từ sớm liền chạy tới tiếp đón, trực tiếp mở cửa rồi ngồi lên ghế phụ cạnh chỗ người lái, nhìn Nhiếp Chấn Bang, hắn liền nói:

- Chủ tịch Nhiếp à, Mã Nhị Cầu bên này, cục trưởng Triệu sau khi dẫn về, liền lập tức tổ chức nhân viên tiến hành thẩm vấn. Tên Mã Nhị Cẩu này rất nhanh liền thú tội giống như đổi đầu vậy, tất cả đều khai báo, kẻ chủ mưu đứng sau lưng hắn là một người tên là anh Võ. Thư ký Triệu sau đó nhận được cuộc điện thoại liền dặn dò cấp dưới chuẩn bị cho thả Mã Nhị Cẩu. Lần này một người của tôi cũng tham gia buổi thẩm vấn. Khi tôi nhận được tin cũng thấy có cái gì đó không bình thường, chuyện này tôi e rằng chỉ có anh mới có thể đứng ra chủ trì được.

Trần Nhạc cũng không còn cách nào, Triệu Côn Luân là ủy viên thường vụ Huyện ủy, Thư ký Ủy ban chính trị và pháp luật, kiêm nhiệm Cục trưởng cục Công an, về mặt cấp bậc, nếu xét theo chức vụ huyện ủy ủy viên thường trực thì Triệu Côn Luân chính là cấp phó cục trưởng.

Nếu xét theo thông lệ trong hệ thống công an, Triệu Côn Luân cấp bậc cao thêm nửa cấp, cũng được hưởng thụ đãi ngộ như của cấp Cục trưởng, nếu tính ra thì tư cách chỉ đứng sau bốn vị lãnh đạo đứng đầu của bốn ban ngành huyện Lê này. Với thân phận của Trần Nhạc, thì căn bản là không thể ngăn cản được.

Nhưng Trần Nhạc cũng có dã tâm, bản thân còn trẻ như vậy, muốn thăng tiến được, thì Trần Nhạc bắt buộc phảicó một chỗ dựa vững chắc. Thời điểm này, Nhiếp Chấn Bang lại đúng lúc bước vào tầm mắt của Trần Nhạc. Tuổi tác, bối cảnh và năng lực biểu hiện bề ngoài của Nhiếp Chấn Bang không thể nghi ngờ chính là một sự lựa chọn tốt nhất để nương tựa. Trên thực tế, Trần Nhạc vì chuyện này cũng đã tính toán từ rất lâu rồi.

Trần Nhạc không phải là người tùy tiện tìm một chỗ nương tựa, hắn ta ở cái tuổi này mà có thể đi được đến vị trí như vậy chứng tỏ hắn là người có đầu óc. Lần này đây, vụ việc của Mã nhị Cẩu được coi như là quà gặp mặt của Trần Nhạc.

- Anh Võ?

Chấn Bang lặp lại một câu liền lập tức nói:

- Cục trưởng Trần à, anh là công an kỳ cựu rồi, cũng nhiều năm quan hệ với người ngoài xã hội, cái người tên anh Võ này, anh có ấn tượng gì không, hoặc là, anh có thể suy đoán hắn là người thế nào không?

Trần Nhạc lúc này cũng vô cùng khiếp sợ, bởi hắn biết rất rõ thân phận của anh Võ. Vừa rồi Trần Nhạc nói tránh đi như vậy, vốn cũng không nói về anh Võ mà chỉ nói Mã Nhị Cẩu, chính là vì e dè điều này. Vốn dĩ Trần Nhạc cho rằng Nhiếp Chấn Bang chỉ muốn lấy chuyện của Mã Nhị Cầu ra chẳng qua là để giết gà dọa khỉ mà thôi. Chỉ cần đảm bảo tiến độ công trình của công ty Mẫn nông coi như xong. Nhưng lúc này, nghe xong ý tứ của Nhiếp Chấn Bang, không những phải xử lý vụ của Mã Nhị Cẩu, mục đích của Nhiếp Chấn Bang không ngờ lại là ngay cả chủ mưu đằng sau cũng phải lôi ra ánh sáng.

Đồng thời, Trần Nhạc cũng mừng thầm ở trong lòng, cũng chỉ có sự quyết đoán như vậy, mới đúng là Nhiếp Chấn Bang được. Hắn ngay lập tức liền gật đầu và nói:

- Ở huyện Lê này, người gọi anh Võ không nhiều lắm.Có hai người, đều là chức vụ nhỏ của thôn, có lẽ là không phải. Có khả năng lớn nhất chính là con trai của Bí thư Mạc, Mạc Minh Võ.

Vừa nghe thấy Trần Nhạc nói vậy, ngón tay Nhiếp Chấn Bang vốn đang gõ ở trên tay lái liền bỏ xuống. Suy đoán của Trần Nhạc khiến Nhiếp Chấn Bang vô cùng kinh ngạc

Nhưng nếu là Mạc công tử của Mạc Chí Hải, như vậy thì sự việc coi như là có thể nói được thông rồi. Mặc dù Triệu Côn Luân cũng không phải là sợ Mạc Chí Hải, nhưng chuyện như thế này, cuối cùng có thể tra ra được cũng chỉ có thể là một cục diện không giải quyết được mà thôi. Triệu Côn Luân tự nhiên là không muốn vì chuyện này mà lại đi đắc tội với Mạc Chí Hải.

Giờ phút này Nhiếp Chấn Bang trở nên trầm tư, Mạc Minh Võ là người điều khiển phía sau. Như vậy có thể thấy được, việc kích động nhân viên bao vây chính phủ cũng là do người này giở trò quỷ rồi. Từ mặt này mà nói, phạm vi sờ tới có thể sẽ trở nên rộng hơn. Hơn nữa, từ biểu hiện của Mạc Minh Võ có thể thấy cái tên này, e rằng thuộc hạ của hắn cũng không sạch sẽ được.

Hiện giờ Nhiếp Chấn Bang có hai sự lựa chọn, thứ nhất, giống như Triệu Côn Luân, mặc kệ coi như không biết gì và coi như sự việc không có xảy ra, tất cả mọi người đều vui vẻ. Nhưng làm như vậy, rõ ràng là không phù hợp với tính cách của hắn. Lựa chọn thứ hai, tiếp tục điều tra đi sâu sự việc, phát hiện thấy Mạc Minh Võ có vấn đề, thậm chí còn tìm thấy những việc phạm pháp của hắn. Nếu chọn phương pháp này thì coi như trực tiếp ra mặt thách đấu với hắn, nếu có thể nhân cơ hội này lật đổ Mạc Chí Hải, lật đổ rồi thì cũng là xong, nhưng một khi có sai lầm nào thì coi như mình cũng bị liên lụy. Sau cùng, hắn chán nản phải bỏ cái huyện Lê mà đi thì mình cũng tổn thất khá là lớn.

Bây giờ đang là thời điểm khảo nghiệm của bản thân, nếu mà trở về, cách nhìn của ông cụ cùng thái độ của gia tộc sẽ có những thay đổi rõ rệt. Hay nói cách khác, thất bại của chính hắn, sẽ làm cho những nỗ lực trước đây của hắn biến thành bong bóng, mà đây không phải là chuyện đùa. Dù sao, gia tộc cũng có rất nhiều thứ phải đắn đo, suy tính. Nếu thắng, điều này cho thấy Nhiếp Chấn Bang có tính toán trước rồi làm sau, có trăm phần trăm là thắng mới quyết định như vậy. Nhưng nếu mà thất bại sẽ biến thành xử sự qua loa, cấp tiến.Gia tộc sẽ không và cũng không dám đặt trọng trách lên một người như vậy được. Đây gọi là thắng làm vua thua làm giặc.

- Chủ tịch Nhiếp? Tâm trạng Trần Nhạc lúc này là vừa lo lắng lại vừa kỳ vọng. Lo lắng vì Nhiếp Chấn Bang sẽ không dám đứng ra, còn kỳ vọng là vì Nhiếp Chấn Bang sẽ đưa ra quyết định một cách quyết đoán giống như hắn dự liệu. Nếu là cái đằng sau, vậy thì cái ngày mà chính mình trở nên nổi bật cũng không xa nữa rồi.

Định thần trở lại, Nhiếp Chấn Bang nhìn về phía Cục công an phía trước mặt, trầm ngâm một chút, hắn liền quay sang nhìn Trần Nhạc và nói:

- Cục trưởng Trần, anh có thể cho tôi biết tại sao anh lại muốn gọi điện cho tôi không? Anh chắc chắn rằng tôi sẽ nhúng tay vào chuyện này?

Sự việc đã đến mức này, Nhiếp Chấn Bang cũng không thể không lo lắng, nếu trước đây Trần Nhạc luôn đi theo hắn thì còn được. Nhưng đây là lần đầu tiếp xúc, Nhiếp Chấn Bang vẫn phải suy xét. Nếu như là cái người tên là Trần Nhạc này, có thể khiến cho mình thật sự yên tâm được như vậy không?

Trần Nhạc chợt nhảy dựng ở trong lòng, hắn cũng hiểu rõ là Nhiếp Chấn Bang đang muốn kiểm tra hắn. Hắn lập tức liền đáp rất nghiêm túc:

- Chủ tịch Nhiếp, có thể lời nói này khó nghe, những tôi cũng có dã tâm của mình. Hiện giờ Triệu Côn Luân chiếm giữ vị trí này quá lâu rồi. Tôi cũng muốn đánh cược một lần.

Những thủ đoạn biểu hiện lòng trung thành, nịnh nọt đối với cấp trên vào lúc này cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì. Nhiếp Chấn Bang cũng sẽ không để ý tới điều này. Trần Nhạc nghĩ một lúc, cảm thấy cần phải thẳng thắn là hơn, đó mới là cách thể hiện sự chân thành, nói thẳng ra dã tâm của mình một cách không e dè, Trần Nhạc mới khiến Nhiếp Chấn Bang yên tâm, và khiến Nhiếp Chấn Bang tín nhiệm được.

Lúc này Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười, Trần Nhạc này, thực ra là người đáng để bồi dưỡng. Nhiếp Chấn Bang từ trước đến giờ lo lắng thuộc hạ có dã tâm, trái lại, người mà không có dã tâm Nhiếp Chấn Bang sẽ không xem trọng, người có dã tâm mới nỗ lực, đấu tranh, đó là đạo lý rất dễ hiểu.

Người xưa có câu: Chim khôn biết chọn cành đậu, bầy tôi chọn chủ mà thờ. Người có dã tâm, đương nhiên sẽ không để ý tới một người người chủ tầm thường. Ở khắp huyện Lê, Nhiếp Chấn Bang không phải là tự kiêu, nhưng thật sự là chỉ có chính hắn mới có được cái tiểm lực này mà thôi.

Lập tức trong lòng Nhiếp Chấn Bang nảy ra quyết định. Hắn nhìn Trần Nhạc và nói:

- Cục trưởng Trần, hiện nay, trong Cục công an, anh có thể điều động được bao nhiêu người?

Dừng một chút, Nhiếp Chấn Bang nói tiếp:

- Tôi nói, chính là trong số cấp dưới của anh, có bao nhiêu người là tâm phúc đó?

Trần Nhạc vừa nghe Nhiếp Chấn Bang nói vậy, trong lòng hắn vô cùng mừng rỡ, hàm ý điều này đã khá rõ ràng. Điều này có nghĩa Nhiếp Chấn Bang sắp sửa ra tay. Không cần suy nghĩ nhiều, Trần Nhạc lập tức nói:

- Trước mắt, người để tôi có thể tin được là đội trưởng Lâm Vĩ của đội hình sự, Thành Quan Trấn, sở trưởng Thái Vĩ Quân của sở cảnh sát thị trấn Thành Quan. Đây có thể coi là những thân tín của tôi, ngoài ra, thuộc hạ của họ cũng có thể điều động khoảng 20 người nữa.

Những câu nói của Trần Nhạc thật ra lại khiến Nhiếp Chấn Bang có hơi bất ngờ, cấp trên có Triệu Côn Luân và một đám phó cục trưởng, chức phó cục trưởng của Trần Nhạc còn xếp sau, vậy mà ở hai nơi quan trọng này vẫn có người tin cẩn, hơn nữa chức vụ cũng rất khá. Xem ra Trần Nhạc cũng không hề đơn giản chút nào

Như vậy, Nhiếp Chấn Bang vô cùng hài lòng với Trần Nhạc. Con người này sẽ là trợ thủ rất đắc lực.

Lập tức, Nhiếp Chấn Bang gật đầu nói:

- Cục trưởng Trần, bây giờ anh hãy đi liên hệ, quân chia làm hai đường, một đội thì mai phục ở chỗ này, không cần làm kinh động đến Triệu Côn Luân, đợi Mã Nhị Cẩu vừa ra khỏi cửa là đi theo, sau đó khống chế hắn, còn lý do ư, hãy tìm đại bất cứ một lý do nào cũng được. Còn một nhóm khác thì khiến cho bên Thành Quan ra mặt, lấy danh nghĩa hợp tác để điều tra, truy tìm nơi ở của Mạc Minh Võ. Trước tiên cứ khống chế hắn đã, tôi cũng không tin cái mông của tên Mạc Minh Võ này lại sạch sẽ như vậy.

Trần Nhạc gật gật đầu, thủ đoạn của Nhiếp Chấn Bang khá độc ác. Nhưng Trần Nhạc ngược lại rất thích, đi theo người lãnh đạo như vậy, tương lai và tiền đồ của hắn tuyệt đối sẽ không u tối. Đột nhiên bị đột kích như vậy, chỉ cần nắm trong tay vài chứng cứ phạm pháp của Mạc Minh Võ, thì Mạc Chí Hải dù có bản lĩnh cao tới đâu cũng không thể làm gì được.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch